“Được rồi, được rồi, chuyện này cho qua đi. Nếu đã đến đây, Mộ Yên cũng dùng bữa trưa ở chỗ bá nương đi!” Nhị phu nhân lúc này đã thu lại vẻ mặt tức giận khi mắng Bùi Dạ Tập ban nãy, thay vào đó là vẻ dịu dàng hàm súc.
Giang Mộ Yên gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên mỗi người trong nhà này đều không phải dễ bắt nạt, ngoài miệng lại nhẹ giọng đáp “Dạ, bá nương!”
Thấy nàng đồng ý, nhị phu nhân liếc mắt với Thanh Nguyệt, Lãm Nguyệt một cái, hai người liền hiểu ý đi ra ngoài.
Tiếp theo trong lúc đợi dọn thức ăn, nhị phu nhân lại kéo tay Giang Mộ Yên, cùng nàng nói một lúc lâu cái gọi là ‘chuyện riêng tư’, Giang Mộ Yên đều kiên nhẫn nghe, ngẫu nhiên trả lời mấy câu cũng là vẻ thong dong điềm đạm, đoan trang lại nghiêm túc, không quá thân thiện nhưng cũng không khiến người ta có cảm giác nàng lãnh đạm.
Nàng như vậy hơn phân nửa là vì Giang Mộ Yên lúc trước không thích quá thân thiết với người khác, nhưng đa phần là vì có quá nhiều chuyện nàng không rõ ràng, cho nên chỉ có thể nghe nhiều một chút, lúc không cần mở miệng thì tận lực ngậm miệng, phải tận dụng hết cơ hội để hiểu rõ thêm tình huống trước mắt.
Tương di ngẫu nhiên cũng sẽ nói mấy câu, nhưng phần lớn thời gian chỉ im lặng. Giang Mộ Yên cũng bởi vì có sự tồn tại của Tương di mà càng cẩn thận trong lời nói, bởi vì so với nhị phu nhân cởi mở này, Tương di bình tĩnh rõ ràng có vẻ khôn khéo hơn.
Vất vả chờ đến khi thức ăn được dọn lên hết, Giang Mộ Yên được nhị phu nhân giữ lại cũng cùng đi ra phía sau đại sảnh, bước vào giữa một phòng khách rộng lớn. Lúc này trên bàn cơm được trải lụa màu phấn hồng đã bày ra đủ loại món ăn tỏa hương thơm ngát, khiến Giang Mộ Yên cũng không tự chủ được mà cảm thấy đói bụng.
Chờ nhị phu nhân cùng Tương di đều an tọa, nàng mới chậm rãi ngồi xuống sau. Thanh Nguyệt cùng Lãm Nguyệt thì đứng cạnh bàn hầu hạ.
Nhà giàu người ta ăn cơm quy củ nhiều, cũng may kiếp trước Giang Mộ Yên cũng xuất thân từ nhà phú quý, lễ nghi khi ăn cơm linh tinh đã được papa đích thân dạy từ nhỏ, tuy có chút khác biệt với ở cổ đại này, bất quá đều lấy tư thế tao nhã cùng kiểu cách làm gốc rễ.
Đầu tiên rửa tay trong chậu đồng, sao đó là dùng khăn lụa lau khô, lúc này mới cầm đũa lên chuẩn bị ăn.
Cũng may người Trung Quốc coi trọng ‘ăn không nói, ngủ không nói’, nhị phu nhân vẫn líu rĩu nãy giờ mới không nói chuyện với giang Mộ Yên nữa, nàng cũng im lặng thưởng thức bữa trưa. Đồ ăn rất hợp khẩu vị, nhẹ, dinh dưỡng, lại không nhiều dầu mỡ, không có hình thức hoa lệ nhưng mỗi loại nguyên liệu nấu ăn đều được tuyển chọn kĩ lưỡng, quả nhiên là rất được chú trọng.
Trong lòng Giang Mộ Yên rất vừa lòng với vấn đề ăn uống từ khi trọng sinh đến giờ, ít nhất không cần lo lắng khẩu vị không hợp.
Sau khi ăn xong là dùng nước sạch súc miệng, rửa tay, uống ngụm trà nhuận cổ, cuối cùng mới trở lại chính sảnh phía trước. Thanh Nguyêt, Lãm Nguyệt lại tự mình bưng lên trà ngon mới, Giang Mộ Yên thấy vậy cũng biết bọn họ sắp nói đến chính sự.
Kỳ thật từ lúc trước lúc ăn cơm nàng cũng đã cảm giác được, nhị phu nhân cùng Tương di tìm nàng hẳn không chỉ để nhìn hoặc quan tâm nàng, nhất định còn có lí do khác.
Hiện tại xem ra quả thế, Giang Mộ Yên cúi mi ngồi đoan trang, nhẹ nhàng nâng chung trà lên, trước tiên tao nhã gạt nắp chung trà hai lần, sau đó ngửi hương trà, cuối cùng mới đưa miệng nhấp một ngụm nước trà tươi mát lại mang vị ngọt thanh dịu.
Quả nhiên nàng vừa nhấp một ngụm, nhị phu nhân cũng đã vẫy tay cho người hầu lui xuống, cười nhẹ nói “Mộ Yên, mấy ngày trước con không khỏe nên cũng không cho người qua mời, chuyện hôm qua khiến con ủy khuất trong lòng, bá nương cũng biết. Vốn hôm nay không nên tìm con đến đây, chỉ là những người bên ngoài đã chờ không được nữa, mà xử lí mấy bản sổ sách này tốt cũng chỉ có con. Cho nên, con xem chốc nữa có phải nên giải quyết sổ sách một chút không? Miễn cho mấy người bên ngoài cứ luôn hối thúc?”