Giang Mộ Yên sao lại không muốn mở mắt chứ, không chỉ vì muốn Vũ Khâm đỡ lo lắng mà còn vì nàng không thể bỏ cuộc, không thế chết dễ dàng, thỏa mãn nguyện vọng của kẻ muốn hại nàng kia được. Có người muốn nàng chết, nàng lại càng muốn sống, hơn nữa còn phải sống thật tốt.
Đời trước nàng cũng đã từng đấu với ông trời, nhưng vì thân thể quá suy yếu nên không thể chống lại thiên mệnh. Nhưng lần này thì khác, nàng nắm giữ vận mệnh trong tay. Nếu đã sống lại, ông trời cũng ban cho một thân thể khỏe mạnh hoàn hảo, vậy phần nàng là phải cố gắng kiên cường.
Trong lòng Giang Mộ Yên chợt bùng lên ngọn lửa muốn sống sót, nàng dùng hết sức muốn mở mắt ra, đồng thời cũng dùng nguyện vọng cháy bỏng trong lòng xua tan đi sự lạnh lẽo trong máu.
Mà ngay lúc Giang Mộ Yên vẫn còn đang đấu tranh với sự lạnh lẽo tuyệt vọng và nỗi sợ đen tối thì chuỗi ngọc thạch đỏ như máu mà Thương Tử Đồng mang đến nhất thời phát ra ánh sáng đỏ mỏng manh ngay trên tay Giang Mộ Yên. Nhưng vì cánh tay đeo vòng ngọc đang chìm trong nước, trên mặt nước lại có không ít hoa kim ngân nên Bùi Vũ Khâm và Hướng Nhật đều không nhìn thấy.
Ánh sáng đó giống như một lớp bảo vệ bao phủ toàn bộ bàn tay của Giang Mộ Yên, sau đó từ lòng bàn tay, một sợi mỏng màu đỏ nhạt liền uốn lượn theo tĩnh mạch trên tay mà đi lên trên, vào đến tận tim.
Nhờ sợi đỏ đó mà trong ngực Giang Mộ Yên nhất thời không còn cảm thấy bị đè ép nữa, hô hấp cũng dễ dàng hơn trước nhiều. Chỉ là trên bụng vẫn còn ẩn ẩn đau, nhắc nhở nàng rằng đứa con của bọn họ đã không còn nữa rồi.
Bùi Vũ Khâm cùng Hướng Nhật đều khẩn trương nhìn chằm chằm mỗi biểu tình của Giang Mộ Yên. Vốn cho rằng nàng đã tỉnh nhưng không biết vì sao vẫn chưa mở mắt, khiến hai người nôn nóng không thôi, lại không thể thúc giục. Cho nên ngoại trừ tiếp tục cẩn thận chờ đợi, bọn họ cũng không biết có thể làm gì cho nàng.
Bùi Vũ Khâm nhìn gương mặt dù được ngâm trong nước nóng cũng không chút hồng hào của Giang Mộ Yên thì trong lòng nhịn không được mà đau xót. Nghĩ đến chuyện Yên nhi từ sau khi sống cùng hắn nếu không phải bận rộn đến mức ăn cơm cũng không yên thì chính là bị hãm hại, tổn thương không ngừng, người làm tướng công như hắn liền cảm thấy xấu hổ không thôi.
Yên nhi, chỉ cần lần này nàng có thể khỏe lại, hắn cam đoan sẽ không bao giờ để bất cứ ai có thể xúc phạm đến nàng nữa, ngay cả bản thân hắn cũng kjoong được.
Trong khi im lặng canh giữ, một giọt nước mắt trong suốt đã rơi xuống mí mắt Giang Mộ Yên. Ấm áp, thầm lặng, nhưng Giang Mộ Yên lại cản nhận được. Một loại cảm giác đau lòng lặng lẽ xuất hiện trong ngực Giang Mộ Yên, không ngừng lớn lên.
Linh hồn cuối cũng cũng phá tan sự bao vây của bóng tối mà mở mắt.
Một động tác mở mắt đơn giản gần như đã ngốn hết sức lực toàn thân nhưng Giang Mộ Yên lại cảm thấy vui sướng vô cùng, bởi vì nàng đã thấy được khuôn mặt thuộc về Bùi Vũ Khâm một lần nữa.
Nàng đã trở lại, sau khi đi một vòng lớn trong bóng tối lạnh như băng, nàng cuối cùng cũng trở lại bên cạnh hắn, bên cạnh nam tử mà nàng muốn bảo vệ, yêu thương cả đời.
“Vũ Khâm, ngốc, đồ ngốc, đừng khóc! Ta, ta còn ở đây, chàng khóc cái gì!”
“Yên nhi!”
Bùi Vũ Khâm đỏ mắt, nghẹn ngào gọi một tiếng, sau đó nước mắt cũng như vỡ đê, ào ào tuôn ra không cách nào kiềm lại. Gần như lập tức, một giọt nối tiếp một giọt, rồi từng chuỗi nước mắt như mưa rơi xuống thùng nước thuốc, cũng rơi vào lòng Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên biết trong lòng nam nhân bề ngoài nhìn như yếu ớt, cũng không biết một chút võ công này thật ra kiên cường, nhưng cũng mềm mại hơn bất cứ người nào. Trước giờ hắn trái tim hắn được tôi luyện cứng rắn như thép nhưng giờ thấy hắn nước mắt như mưa, khóc như sụp đổ trời đất, nàng liền biết tình cảm hắn dành cho nàng không ít hơn nàng yêu hắn chút nào.
Sinh mệnh của bọn họ, vì biến cố lần này mà đã quấn lấy nhau không thể tách rời.
Nàng vui lắm, thật sự. Tuy mất đi một sinh mệnh nhỏ mà cả hai đều rất yêu thương nhưng lại đổi được tình ý cả đời không thể lung lay như thế này, nàng cũng không oán hận nữa.
Cuộc đời không phải vẫn như vậy sa? Có được tất có mất. Nhờ mất nên mới cảm thấy thứ có được rất không dễ dàng, cũng vì vậy mà càng quý trọng hơn những gì mình đang nắm trong tay.
“Đừng, đừng khóc. Ta không đi, vĩnh viễn cũng sẽ không đi!”
Đây đã là tối đa những gì Giang Mộ Yên có thể nói. Nói xong, nàng liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, lần nữa chìm vào bóng đêm. Nhưng lần này nàng không sợ hãi nữa, vì nàng biết thân thể này cần phải nghỉ ngơi. Chỉ sau khi nghỉ ngơi đầy đủ và điều dưỡng lại thật tốt, nàng mới đủ sức để tiếp tục sống vui vẻ cùng Vũ Khâm của mình.
Trái tim thấp thỏm lo âu của Bùi Vũ Khâm cuối cùng cũng hoàn toàn trấn định lại nhờ mấy câu trấn an của Giang Mộ Yên. Mà tay bọn họ, không biết từ khi nào đã nắm chặt lấy nhau, cùng đặt trong làn nước thuốc đầy hoa kim ngân.
Lần này, Giang Mộ Yên lại một lần nữa dùng sự cứng cỏi và kiên trì của mình nói cho Bùi Vũ Khâm rằng bất luận gặp phải đả kích hay cực khổ như thế nào đi nữa, cả đời này bọn họ đều sẽ là một thể.