Mục lục
Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ring.

“Bùi Phong, ta thừa nhận những gì huynh nói khiến ta rất động lòng. Đúng là ta rất muốn nhìn xem thế giới bên ngoài, nhưng so với chuyện đó, phân lượng Vũ Khâm trong lòng ta vẫn nặng hơn, đã vượt trên tất cả những thứ khác, cho nên xin lỗi, ta nhất định phải cô phụ ý tốt của huynh.

Sau này huynh sẽ tìm được nữ tử tốt hơn, khiến huynh tâm động hơn ta, cho nên mặc kệ tương lai như thế nào, tình cảm của huynh dành cho ta, xin dừng lại đây, được không?

Ta cũng là một kẻ ích kỷ, không muốn thấy huynh tiếp tục chờ đợi một tình cảm mãi mãi không được đáp lại, không muốn vì sự chờ đợi của huynh mà trong lòng ta bứt rứt, càng không hy vọng vì vậy mà khiến trong lòng Vũ Khâm có suy nghĩ gĩ.

Tuy chàng thành thục ổn trọng, cho dù trong lòng có nỗi khổ cũng sẽ không chỉ trích hay hoài nghi ta. Nhưng nếu đã trao cho chàng toàn bộ tình cảm thì ta cũng hy vọng chàng có thể không cần kiêng dè mà toàn tâm yêu lại, không phải phân tâm lo lắng thêm chuyện khác.

Cho nên, huynh có thể hiểu được ý của ta không?”

Lời Giang Mộ Yên nói khiến Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt đồng loạt thở phào một hơi, nhưng cũng khiến biểu tình Bùi Phong trầm trọng hơn không ít.

Một lúc lâu sau, hắn mới cười khổ “Mộ Yên, nàng biết không? Chính sự thẳng thắn cùng chân thật này của nàng, cái gì cũng không lảng tránh mà nói ra mới thật sự khiến ta rung động. Những lời nàng nói với ta lúc ở Yên Vân lâu trước đây đã khiến ta có thể tìm lại chính mình, có thể thoát khỏi sự oán hận cùng khinh thị với thương nhân suốt mười mấy năm. Chỉ tiếc là ta chung quy cũng không có phúc, không thể khiến nàng chung tình.

Bất quá mặc kệ như thế nào, trong tâm của ta, ta vĩnh viễn sẽ giữ lại một vị trí cho nàng. Nếu ngày nào đó nàng cảm thấy không vui, ta lúc nào cũng nguyện ý nghe theo lời nàng, mang nàng đến bất cứ nơi đâu.”

“Bùi Phong, không cần hứa hẹn như vậy, bởi vì hiện tại ta có thể nói với huynh, ngày đó sẽ không đến.

Cho dù chết, ta cũng phải chết bên cạnh Vũ Khâm, chết trong lòng chàng. Bất luận tương lai có như thế nào, ta sớm đã hứa với Vũ Khâm rằng sẽ không rời khỏi chàng nửa bước, sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh chàng.

Một người chỉ có một lòng, mà một lòng cũng chỉ có thể hứa hẹn với một người. Lời hứa của ta nếu đã cho Vũ Khâm thì nhất định không thể chấp nhận huynh. Cho nên đừng lãng phí thời gian với ta nữa.”

Giang Mộ Yên hoàn toàn không để lại đường lui cho Bùi Phong khiến hơi thở hắn phát ra nhất thời trở nên càng ảm đạm, tuyệt vọng. Hiện tại ngay cả cười khổ hắn cũng cười không nổi.

“Mộ Yên, nàng cứ dập tắt một chút hy vọng cuối cùng của ta như vậy sao? Vì sao nàng không chừa lại cho bản thân một đường lui, cũng để lại cho ta chút hy vọng chứ? Nàng nói thế thật sự rất tuyệt tình với ta. Nàng vì thúc thúc như vậy, không nghĩ ta sẽ rất thương tâm sao?”

“Bùi Phong, chuyện gì ta cũng có thể lo lắng đến tâm tình của huynh mà chừa cho huynh chút hy vọng, nhưng chuyện tình cảm thì không được. Tình cảm là tuyệt đối, thích một người chính là thích, sẽ không phân cho bất kỳ người nào khác một chút gì.

Cho nên ta dứt khoát dập tắt hy vọng của huynh là vì ta xem huynh là bằng hữu tốt nhất, không muốn để huynh càng lún càng sâu. Huống chi dao sắt mới có thể chặt đay rối, cần gì phải dây dưa quá sâu với thứ không tồn tại chứ?

Cho nên huynh quên ta đi! Sau này chỗ ta vẫn hoan nghênh huynh đến như trước, nhưng ta hy vọng lần sau khi đã điều chỉnh tâm tình rồi đến gặp ta, huynh chỉ là Bùi Phong, là bằng hữu tốt của Giang Mộ Yên chứ không còn là nam nhân thích Giang Mộ Yên nữa, huynh hiểu ý ta không?”

“Mộ Yên, nàng đã nói đến vậy rồi, ta còn có thể không hiểu sao.”

“Bùi Phong, thật xin lỗi!”

Giang Mộ Yên lại áy náy nhìn Bùi Phong.

“Mộ Yên, không cần xin lỗi, nàng biết ta cũng không hối hận vì đã thích nàng, bởi vì nàng xứng đáng a!

Đừng vội, hãy nghe ta nói hết! Bây giờ đã ta đã biết trong lòng nàng chỉ có một mình thúc thúc. Ta cũng nên đi rồi, thúc thúc hẳn là sắp trở lại. Nàng thay quần áo rồi nghỉ ngơi cho tốt đi!”

“Ừ!” Lúc này Giang Mộ Yên không nói gì nữa, chỉ cúi đầu ừ một tiếng.

Bùi Phong đi rồi. Mang theo trái tim bị Giang Mộ Yên tổn thương mà đi mất rồi.

Sau khi Bùi Phong đi, Giang Mộ Yên cũng mệt mỏi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói “Hồng Nguyệt, Thanh Thư, hai người cũng ra ngoài trước đi, để một mình ta thanh tĩnh chút.”

“Dạ, tiểu thư!”

Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư cũng biết Giang Mộ Yên lúc này khẳng định cũng đã mệt mỏi, cho nên đều nhanh chóng im lặng lui ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài, định đóng cửa đã thấy lão gia mang vẻ mặt đau lòng gấp gáp trở lại, hai người vừa muốn hành lễ thì Bùi Vũ Khâm đã đưa tay ngăn cản.

Hắn chậm rãi bước vào phòng. Sau đó Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư cũng hiểu ý đóng cửa, để không gian lại cho hai người bọn họ.

Bùi Vũ Khâm còn chưa bước đến giường, Giang Mộ Yên cũng đã cảm nhận được hương hoa nhài thoang thoảng khiến nàng thấy quen thuộc cùng yên ổn, nàng không khỏi nhẹ mở mắt, mỉm cười nói “Vũ Khâm, chàng đã trở lại?”

“Ừm, ta trở lại rồi!” Bùi Vũ Khâm bước đến ngồi xuống bên giường, ôm lấy Giang Mộ Yên, sau đó mới thở dài, đau lòng thấp giọng nói bên tai nàng “Yên nhi, thật xin lỗi, ta không bảo vệ nàng được, khiến nàng chịu ủy khuất rồi.”

“Đứa ngốc, nói bậy bạ gì vậy!” Giang Mộ Yên cũng lập tức ôm lại Bùi Vũ Khâm, trấn an hắn. Nàng biết chuyện nàng bị thương sợ là còn khiến hắn đau hơn bản thân hắn đổ máu “Ta không ủy khuất, bởi vì ta có chàng a! Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, đây là ngoài ý muốn. Ta tin sau này chàng tuyệt đối sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa, đúng không?”

Bùi Vũ Khâm nặng nề gật đầu “Không, tuyệt đối sẽ không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK