“Thiếu phu nhân nói phải, bất quá thời gian phát sốt lần này của thiếu phu nhân hơi dài, tuy giờ đã lui nhưng xin cho phép lão hủ bắt mạch cho thiếu phu nhân một lần nữa, xác nhận xem có phải thiếu phu nhân đã hoàn toàn hạ sốt hay chưa, sau đó lại căn cứ theo mạch tượng của thiếu phu nhân mà khai cho ngài phương thuốc thanh nhiệt hạ hỏa. Thiếu phu nhân thấy được không?”
“Ừm, Phạm đại phu nói có lý, vậy làm phiền ông.”
Giang Mộ Yên đối với Phạm đại phu mập mạp này vẫn có vẻ tin tưởng hơn, liền vươn một bàn tay của mình ra rồi mỉm cười.
Phạm đại phu cũng hiểu ý mà bước lên trước, không dám ngồi xuống giường mà chỉ là nửa quỳ, bắt đầu đưa tay bắt mạch cho Giang Mộ Yên.
Không lâu sau, lão đã vui vẻ mở mắt “Thiếu phu nhân, mạch tượng bây giờ của ngài đã mạnh mẽ hơn trước, đúng là dấu hiệu của việc khôi phục nguyên khí. Sốt cao sẽ không tái phát nữa,như vậy lão hủ cũng yên tâm hơn, có thể khai cho thiếu phu nhân phương thuốc thanh nhiêt!”
“Được, đa tạ Phạm đại phu!”
Phạm đại phu khiêm tốn cười hai tiếng, sau đó quay lại hành lễ với Bùi Vũ Khâm “Lão gia, thiếu phu nhân đã không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày là có thể khôi phục thân thể khỏe mạnh.”
“Tốt lắm, vậy làm phiền Phạm đại phu viết mấy phương thuốc bồi bổ đi.”
“Dạ, lão gia, lão hủ cáo lui.”
“Ừm, Phạm đại phu vất vả rồi, lương tháng này nhiều hơn mười lăm lượng, chỉ cần thân thể Yên nhi tốt lên, về sau lương của Phạm đại phu sẽ theo mức này.”
Một câu nói thản nhiên này của Bùi Vũ Khâm khiến nét mặt Phạm đại phu mập mạp lộ ra vẻ vui mừng vô cùng, nụ cười vốn có vẻ hiền lành giờ lại càng giống phật Di Lặc, ngay cả bước chân khi đi ra cũng giống như đã nhẹ được mấy chục kí, khiến Giang Mộ Yên không khỏi cảm thấy buồn cười.
Xem ra lần này nàng nhiễm phong hàn, còn bị hôn mê đã khiến nhóm đại phu phục vụ trong phủ bị dọa không nhẹ.
Tình hình này có vẻ giống ngự ý trong cung. Cái cảm giác nơm nớp lo sợ khi trị không hết bệnh của mấy nương nương, công chúa này căn bản là giống nhau.
Chỉ khác chỗ đây là Bùi phủ, Bùi Vũ Khâm chính là hoàng đế ở đây, mà hắn ngồi chờ bên cạnh nàng một thời gian dài, có phải đại biểu là hắn cũng coi trọng nàng hay không?
Gia chủ của một gia tộc kinh thương như Bùi Vũ Khâm phỏng chừng cũng không thoải mái hơn ba nàng thân là tổng tài một tập đoàn là bao nhiêu.
Như vậy, không cần nói cũng có thể biết thời gian của hắn quý giá đến nhường nào.
Giang Mộ Yên nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Bùi Vũ Khâm lại không tự chủ được mà trở nên khác đi, tăng thêm mấy phần ái mộ mà chính nàng cũng không biết.
Mà Bùi Vũ Khâm nhạy cảm lập tức chú ý đến, không khỏi lại kinh ngạc một lần nữa.
Mà Hồng Nguyệt khi thấy ánh mắt tiểu thư nhà mình thay đổi thì trong lòng kinh hãi không thôi.
Vừa rồi nàng bất quá cũng chỉ hoài nghi tiểu thư có tâm tư khác thường với lão gia, lại không ngờ chưa bao lâu, tiểu thư đã lớn gan đến mức vừa tỉnh lại đã biểu lộ với lão gia thế này. Này, này sao có thể?
Ngộ nhỡ lão gia nổi giận thì –
Hồng Nguyệt quả thật không dám tưởng tượng đến cảnh đó!
Tiểu thư có thể nào bị quở là đãng phụ không biết liêm sỉ, sau đó bị đuổi khỏi Bùi gia mà đi ngâm lồng heo hay không?
Bởi vì nàng thấy rõ hơn ai hết, sự yêu thương trong ánh mắt lão gia nhìn tiểu thư thật sự chỉ là của một trưởng bối đối với tiểu bối, không hề lẫn chút tình cảm nam nữ nào.
Hơn nữa lão gia đã thủ quan vì cố phu nhân mười bảy năm, ngay cả Tương di nương, người vẫn được cho rằng sớm muộn gì lão gia cũng sẽ thu vào phòng, nhiều năm như vậy vẫn chưa thể lên làm di nương chân chính, vậy cũng thấy được lão gia này trọng tình đến mức độ nào.
Tiểu thư ai không thích, lại đi thích người coi trọng luân lí, thân tình như lão gia. Lần này không xong rồi.
Bên này Hồng Nguyệt nóng lòng như bị lửa thiêu, cũng không quan tâm đến thân làm nha hoàn thì phải giả ngu nữa, nhất lời bắt đầu nháy mắt ra hiệu liên tục với Giang Mộ Yên.
Đáng tiếc Giang Mộ Yên hoàn toàn không nhìn thấy vẻ sốt ruột cùng ám chỉ của Hồng Nguyệt.
Mà đương sự Bùi Vũ Khâm thì sao?
Kỳ thật trong lòng hắn cũng không tức giận như Hồng Nguyệt lo lắng. Kinh ngạc chắc chắn phải có, nhưng không biết vì sao hắn lại không cách nào tức giận.
Có thể là vì vừa rồi, lúc Giang Mộ Yên còn hôn mê, gọi nhiều nhất chính là ‘papa’ cùng ba chữ ‘Bùi Vũ Khâm’, hắn đã mơ hồ cảm giác được gì đó, chỉ là vẫn chưa dám khẳng định mà thôi.
Hiện tại, hắn đã biết chữ ‘papa’ là chỉ Giang thị lang Giang Huy Sơn, phụ thân đã mất của Giang Mộ Yên, vậy còn lại tên của mình, Giang Mộ Yên gọi nhiều như vậy nhưng lại tuyệt không phải vì nàng tôn kính hắn như phụ thân.
Suy nghĩ này, từ lúc Giang Mộ Yên từ chối nhận hắn làm nghĩa phụ mấy hôm trước, Bùi Vũ Khâm cũng đã lờ mờ đoán được.
Vừa liên tưởng như vậy, Bùi Vũ Khâm vốn là người thông minh, có thể suy một ra ba, muốn vờ như không rõ cũng khó!
Hiện tại, Giang Mộ Yên lại không ngại sự có mặt của Hồng Nguyệt mà lớn gan dùng ánh mắt ái mộ như vậy nhìn hắn, trong lòng Bùi Vũ Khâm vừa bội phục lại vừa kinh ngạc vì sự thẳng thắn của nàng.
Phải biết rằng thân phận nàng bây giờ, dù gì cũng còn là con dâu của hắn. Một ngày hắn chưa tuyên bố chuyện nàng cùng Dạ Tập giải trừ hôn ước thì thân phận của nàng vẫn không thay đổi.
Giờ nàng nhìn hắn như vậy, sẽ không sợ hắn vì chán ghét cùng hoài nghi phẩm hạnh của nàng mà trực tiếp đuổi nàng ra khỏi Bùi gia hay sao?