Thấy vẻ mặt tràn đầy quyết tâm của Hồng Nguyệt, Giang Mộ Yên không nhịn được nở nụ cười.
“Được rồi, Hồng Nguyệt, ta đói bụng rồi, em mang chút điểm tâm đến đi. Đừng chọn món gì ngọt quá, mang một chút đến cho ta lót dạ là được rồi. Lát nữa Thanh Thư trở lại thì gọi hắn đến gặp ta luôn!”
“Dạ, tiểu thư, nô tỳ đi ngay!”
Giang Mộ Yên nhìn bộ dáng bay nhảy như đạp lên Phong Hỏa Luân của Hồng Nguyệt liền biết nha đầu này hưng phấn đến điên rồi, không khỏi bật cười, sau đó lắc đầu bước vào thư phòng.
(R: Phong Hỏa Luân là cặp bánh xe lửa dưới chân giống của Na Tra á =))).
~
Bùi Vũ Khâm trong lòng phức tạp ngồi trên xe ngựa. Hắn phát hiện tâm tình hôm nay đặc biệt nặng nề, áp lực nhất trong mười mấy năm qua.
Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với người kia, trong mắt Bùi Vũ Khâm nhịn không được lóe lên mấy phần âm u, sát khí.
Trước kia hắn có thể như vậy là vì không nghĩ rằng cuộc đời này của mình có thể có thay đổi gì lớn, hay nói đúng hơn là không nghĩ mình sẽ yêu Giang Mộ Yên. Hắn nghĩ mình sẽ bảo vệ Bùi gia, bảo vệ con trai, cho đến khi kết thúc sinh mệnh thì thôi. Nhưng bây giờ đã khác, cuộc đời hắn lại tỏa sáng một lần nữa, bởi sự tồn tại của Yên nhi. Nàng thật lòng thật dạ thương hắn, cũng toàn tâm toàn ý vì hắn. Nàng mang tất cả những gì mình có trao gửi vào tay hắn.
Cho dù Bùi Vũ Khâm hắn có thể quyết tuyệt với bất kỳ kẻ nào nhưng cũng không thể kéo Yên nhi thuần khiết vô tội cùng xuống địa ngục được.
Xem ra đã đến lúc hắn nên chọn lựa, tính toán lại một lần nữa rồi!
Bây giờ đối với hắn, cuộc sống có lực hấp dẫn hơn so với cảnh ngọc đá cùng vỡ nhiều. Như vậy có lẽ đi con đường thứ hai sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Có điều về người đó cùng chuyện đã xảy ra mười mấy năm trước, hắn có nên nói với Yên nhi không?
Nếu nói, Yên nhi nàng sẽ như thế nào?
Nàng sẽ chấp nhận một ‘hắn’ như vậy sao?
Bùi Vũ Khâm vẫn không quên, trong cảm nhận của Yên nhi, hình tượng của hắn là hoàn mỹ không tỳ vết, là quân tử quang minh ôn nhuận như ngọc. Nếu nàng biết thật ra hắn là người âm hiểm, ngoan độc còn hơn những gì nàng có thể tưởng tượng thì nàng sẽ như thế nào?
Đây gần như là bí mật của một mình hắn. Bao nhiêu năm qua, hắn vẫn giấu kín trong lòng. Ngay cả đứa con gần gũi nhất của hắn là Bùi Dạ Tập cũng không biết đến nửa chữ, càng đừng nói đến người khác.
Đương nhiên hắn cũng có thể tiếp tục giấu diếm, cũng có thể hoàn toàn không để Yên nhi biết chút gì, nhưng trong thâm tâm lại nói với hắn, không thể làm vậy, làm vậy là không đúng, làm vậy sẽ tổn thương rất lớn đến Yên nhi vốn toàn tâm toàn ý thương hắn.
Nàng là người đồng hành tri tâm duy nhất trong sinh mệnh hắn, nàng có quyền hiểu biết con người thật của hắn, mà hắn cũng có nghĩa vụ cho nàng cơ hội đó.
Nếu không, chẳng lẽ hắn phải mang hình tượng như bây giờ trước mặt nàng cả đời sao?
Trong lòng Bùi Vũ Khâm vô cùng do dự, đấu tranh.
Lúc hắn còn chưa nghĩ ra nên giải quyết chuyện này như thế nào thì xe ngựa đã ngừng lại. Ngoài xe, giọng nói Triển Tịch vang lên rõ ràng, cắt ngang suy nghĩ hỗn độn của hắn.
“Lão gia, đến nhà rồi!”
Lần đầu tiên Bùi Vũ Khâm cảm thấy sợ hãi khi bước vào nhà, cũng là lần đầu tiên hắn chán ghét vì đường từ chỗ đó về nhà dường như quá ngắn.
Nhưng hắn cũng không thể tiếp tục chậm trễ nữa, bởi vì làm vậy sẽ khiến người khác chú ý. Cho nên hắn lập tức che giấu tất cả cảm xúc, tỏ vẻ bình thường bước xuống xe ngựa, đi qua cửa chính, sau đó lại ngồi lên nhuyễn kiệu dùng để đi trong nhà.
Lúc về đến Lưu Vân tiểu trúc, vừa vặn chính là trước bữa cơm chiều.
Hồng Nguyệt đang ở trong đại sảnh chỉ huy người bố trí gì đó, còn có một đám người như là thợ thủ công đang được Thanh Thư dẫn đi hướng cửa bên, hiển nhiên là đang rời khỏi.
Thấy hắn đến, Thanh Thư liền bước lên đón “Lão gia, ngài đã trở lại? Cơm chiều đã dọn xong rồi, tiểu thư nói nàng có việc muốn thương lượng với ngài nên dặn dọn cơm ở thư phòng. Bây giờ ngài qua đó ngay hay về phòng rửa mặt chải đầu một chút trước?”
Nếu là bình thường, Bùi Vũ Khâm khẳng định sẽ không để Giang Mộ Yên chờ mà lập tức chọn đến thư phòng. Nhưng hôm nay thì khác. Hắn mới về từ chỗ kia, không muốn Yên nhi phát hiện sự phiền muộn trên người cùng những thứ có liên quan đến nơi đó. Cho nên hắn gần như lập tức trả lời “Chuẩn bị hương canh, ta muốn tắm rửa chải đầu một chút rồi mới đến thư phòng!”
Thanh Thư biết mỗi tháng sẽ có một ngày này lão gia khác với bình thường cho nên cũng không kinh ngạc, lập tức ứng tiếng trả lời!
Hồng Nguyệt vừa chỉ huy người chỉnh lý lại đại sảnh một chút, tinh mắt nhìn thấy bóng dáng Bùi Vũ Khâm cùng màu áo xanh của Thanh Thư biến mất nơi cua quẹo cuối hành lang thì không khỏi sửng sốt. Đó không phải là lão gia sao? Lão gia đã trở lại?
Nhưng hướng đó không phải đến thư phòng a. Chẳng lẽ Thanh Thư không nói với lão gia là tiểu thư đã lo lắng nguyên một ngày, đến giờ vẫn chờ lão gia trong thư phòng sao?
Hồng Nguyệt không khỏi nhíu mày, không vui nghĩ.
Sau đó, nàng phất phất tay nói với những nha hoàn khác còn đang bận rộn “Được rồi, hôm nay đến đây đi. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục, mọi người về trước đi!”
“Dạ! Hồng Nguyệt cô nương!”
Sau khi các nha hoàn khác đi hết, Hồng Nguyệt mới quay lưng chạy về hướng thư phòng.
Tuy lão gia rất yêu tiểu thư, Thanh Thư cũng rất tôn kính nàng, nhưng so với Hồng Nguyệt nàng, Thanh Thư suy cho cùng cũng là người của lão gia, luận về lòng trung thành, tất nhiên sẽ nghĩ cho chủ tử của mình trước. Nếu đã vậy, nàng là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, tâm đương nhiên phải hoàn toàn hướng về tiểu thư!