Mục lục
Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ring.

“Dạ Tập lúc mới hai, ba tuổi đã không có mẹ, tính đến giờ cũng đã hơn mười bảy năm.”

Bùi Vũ Khâm hơi rũ mắt, khi nhắc đến mẫu thân của Bùi Dạ Tập, vong thê của hắn, giọng nói hắn cũng trở nên lạnh lùng hơn so với trước, dường như có vài phần tiêu điều.

Đáng tiếc Giang Mộ Yên cũng không có nghe ra.

Trong lòng nàng chỉ không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ mười bảy năm, không khỏi đau lòng cho Bùi Vũ Khâm, đồng thời cũng tưởng niệm đến sự khó khăn của papa. Sau khi mẹ qua đời nhiều năm, chẳng phải papa vì bệnh tình của nàng nên cũng hao hết tâm huyết sao, đã bao nhiêu năm cũng không tái hôn?

Nay nghĩ đến, bản thân Giang Mộ Yên cũng không nhịn được mà cảm thấy mơ hồ. Nàng rốt cuộc là vừa gặp đã yêu Bùi Vũ Khâm trước nên mới thấy hắn rất hoàn mỹ hay nàng vốn muốn không chấp nhận hắn, kết quả lại phát hiện Bùi Vũ Khâm này có quá nhiều chỗ tốt, khiến nàng sau khi động tình liền càng không thể quay đầu mà yêu thương?

Nàng không biết!

Nhưng có một chuyện nàng biết rõ, chính là lúc này, sau khi bọn họ gặp mặt lần thứ ba, lòng của nàng là thật sự yêu phải Bùi Vũ Khâm!

“Không nghĩ đến chuyện thú thêm ai sao?”

Đã rõ ràng tình huống trước mắt, cũng biết hoặc là buông tha cho hắn, hoặc là dũng cảm tiến tới mà tranh thủ, nàng không còn con đường thứ ba để đi, cho nên lúc này Giang Mộ Yên hỏi thẳng ra miệng, hơn nữa còn rất bình tĩnh.

Bởi vì nàng không phải một người đứng núi này trông núi nọ. Trong nhận thức của nàng, nếu đã thích một người như vậy, liền nhất định không thể dễ dàng yêu một người khác. Đó không những là một loại thuốc độc đối với tình yêu mà còn là một kiểu không tôn trọng chính bản thân cùng đối phương.

Bùi Vũ Khâm nhẹ nhàng ngước lên, trên gương mặt dung mạo tuyệt trần hiện lên ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau đó hắn lắc lắc đầu.

“Yên nhi, con mới tỉnh lại không bao lâu, thân thể còn phải tĩnh dưỡng, ta không nên nói với con nhiều như vậy. Chút nữa thuốc mang đến đây, con uống xong liền đi nghỉ ngơi đi, đừng đọc sách nữa. Dù sao sách vĩnh viễn đều nằm đó, cũng không mọc chân chạy đi đâu!”

Vừa nghe lời nói hoàn toàn không liên quan của Bùi Vũ Khâm, Giang Mộ Yên liền biết là hắn không muốn trả lời vấn đề này của nàng.

Trong lòng không khỏi cảm giác có chút thất vọng, đồng thời nàng cũng bắt đầu kiểm điểm những lời vừa rồi nàng hỏi quá liều lĩnh, bởi vì này dù sao cũng chuyện riêng của Bùi Vũ Khâm, thân phận bây giờ của nàng vẫn còn rất mẫn cảm, không thể hỏi.

Đành phải nghe theo lời hắn mà gật đầu “Được!”

“Vậy hôm nay ta đi trước. Nếu có cần cái gì thì bảo Hồng Nguyệt trực tiếp đến Vị Vũ lâu tìm ta, hoặc nói với Thanh Thư cũng được.”

Bùi Vũ Khâm nói xong liền thong thả đứng lên, bộ dáng chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút!”

“Yên nhi còn có cái gì muốn nói?”

“Ta, ta có thể ra ngoài đi dạo sao? Ta là nói trường hợp nếu ta muốn ra khỏi Bùi gia ra ngoài dạo chợ ấy!”

Giang Mộ Yên bởi vì không xác định nàng nếu muốn ra ngoài đi dạo thì có cần xin phép trước không nên dứt khoát thừa lúc hắn còn chưa đi liền trực tiếp hỏi một chút.

“Yên nhi muốn đi ra ngoài?” Bùi Vũ Khâm thoáng có chút kinh ngạc, sau đó liền thản nhiên gật đầu “Đương nhiên có thể, Yên nhi muốn đi ra ngoài, nói một tiếng với Hồng Nguyệt là được, trong nhà sẽ chuẩn bị xe ngựa cho con. Nhưng là trước khi trời tối phải trở về, để tránh không an toàn. Mặt khác khi đi nhớ mang theo hai hộ vệ là được.”

“Tốt, ta hiểu được, ta không còn vấn đề gì. Ngươi đi thong thả! Ta, sẽ không tiễn!”

“Đứa ngốc, đều là người một nhà, đưa tiễn cái gì?” Trên mặt Bùi Vũ Khâm lại lần nữa xuất hiện ý cười dịu dàng, sau khi sủng nịch nói câu này xong liền đi ra phía cửa.

Vừa đi đến cửa, chuẩn bị bước ra ngoài, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhẹ giọng nói với Giang Mô Yên vẫn nhìn theo bóng dáng của hắn “Yên nhi, nếu sau này cảm thấy gọi ta là cha hay nghĩa phụ đều không được tự nhiên, con có thể gọi ta là thúc thúc!”

Giang Mộ Yên không hé răng, trong lòng tất nhiên là vô cùng bài xích xưng hô này, cho nên nàng kiên định lắc đầu để tỏ rõ suy nghĩ của mình.

“Vậy Yên nhi muốn gọi sao thì gọi, vậy được chưa?” Bùi Vũ Khâm nhịn không được bật cười, cười vì bộ dáng kháng cự của Giang Mộ Yên như vậy.

“Được! Ta đây về sau gọi tên ngươi Bùi Vũ Khâm!”

Giang Mộ Yên mím môi, nghiêm túc nhìn hắn, hoàn toàn không né tránh ánh mắt kinh ngạc của hắn mà trực tiếp thông báo cho hắn quyết định của nàng.

“Được rồi! Nếu Yên nhi muốn gọi tên thì liền gọi tên đi! Bất quá chỉ giới hạn trong lúc không có người nào khác. Nếu là lúc mọi người trong nhà tụ họp lại một chỗ, con gọi thẳng tên ta như vậy sợ là không thích hợp lắm. Dù sao ta và cha con là bạn tốt đã nhiều năm, bất kể luận tuổi hay bối phận, ta làm thúc thúc của con cũng là chuyện bình thường!”

“Được!”

Hôm nay có thể nghe được hắn đồng ý cho nàng gọi thẳng tên đã xem như tiến lên được một bước, cho nên nàng lại một lần nữa nói với chính mình: Từ từ sẽ đến! Chỉ cần tiến hành theo kế hoạch, ốc sên cũng có một ngày có thể lên đến trời!

Đối với Bùi Vũ Khâm, muốn chiếm lấy tâm của hắn cũng chỉ có thể dùng biện pháp tằm ăn dâu này!

Cho dù phải dùng thêm một lần mười bảy năm nữa, nàng cũng quyết không buông tay!

“Tốt lắm, ta đi đây!” Bùi Vũ Khâm lại một lần nữa cáo biệt.

“Ừm, Bùi Vũ Khâm, cám ơn ngươi hôm nay đã đến xem ta, hẹn gặp lại!” Giang Mộ Yên lập tức dùng đặc quyền đã được hắn cho phép mà lần đầu tiên quang minh chính đại gọi thẳng tên hắn ra miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK