Còn Giang Mộ Yên, trong lòng sao có thể không giận cho được? Đã nói với hắn không biết bao nhiêu lần, phu thê là một thể, phu thê là một thể. Nhưng vì sao khi gặp chuyện lại vẫn như vậy? Gạt nàng có ích lợi gì sao?
Nếu gạt nàng mà có thể giải quyết mọi chuyện thì nàng cũng vui vẻ mở một con nhắm một con cho qua. Nhưng đã bao nhiêu ngày rồi, thấy hắn càng lúc càng bận rộn, càng lúc càng mệt mỏi, trong lòng nàng cũng không yên. Hắn có biết nàng đau lòng, không nỡ đến cỡ nào hay không?
Đột nhiên Giang Mộ Yên cảm thấy thật mệt mỏi.
Hai người hiểu nhau, yêu nhau, từ khi quen biết đến khi chính thức cùng nhau tuy chỉ mới nửa năm nhưng nửa năm này đã khiến nàng cảm thấy phấn khích và quý giá còn hơn cả một đời trước. Vì hắn, nàng cảm nhận được tư vị tuyệt vời khi yêu một người. Vì hắn, nàng cuốn vào tranh đấu hào môn mà mình không thích, xích mích với người trong nhà này. Càng vì hắn mà nàng sẩy thai một lần, giờ thật vất vả mới mang thai lại. Tất cả những điều đó đều bởi vì nàng thương hắn mà thôi.
Mà nàng cũng tin tưởng tình yêu trong lòng Vũ Khâm cũng không ít hơn nàng chút nào. Một khi đã vậy, hai người cũng xem như phu thê đã trải qua hoạn nạn cùng nhau, vì sao hắn vẫn muốn gạt nàng?
“Yên nhi, chuyện này thật sự không thể nói rõ trong hai ba câu. Nàng lại cho ta chút thời gian nữa được không? Ta cam đoan hai ngày nữa sẽ giải quyết hết tất cả chuyện này. Đến lúc đó, ta sẽ không bận như bây giờ nữa.”
Đối mặt với lửa giận của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm biết cách tốt nhất chính là nói rõ ràng với nàng lai lịch và mục đích của những người kia, vậy sẽ không có chuyện gì. Nhưng cố tình chuyện này, trước mắt hắn không thể, cũng không muốn nói ra trong tình huống như hiện tại. Vì thế, hắn chỉ có thể hổ thẹn cúi đầu, sau đó thấp giọng trốn tránh vấn đề của Giang Mộ Yên mà chuyển chủ đề.
“Vũ Khâm, đây là câu trả lời của chàng sao?”
Giang Mộ Yên thật sự không ngờ Bùi Vũ Khâm dù thấy nàng tức giận phát hỏa nhưng vẫn cắn răng không muốn nói ra chân tướng, nàng đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị thái độ của hắn đánh mạnh một cái. Cảm giác này giống như là bị hắn phản bội vậy.
“Yên nhi, ta xin nàng, về phòng trước đi được không? Chờ thêm vài ngày nữa, ta nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện với nàng, ta…”
“Không cần! Không quấy rầy lão gia ngài làm việc nữa, thiếp thân cáo lui!” Giang Mộ Yên lập tức ngắt lời Bùi Vũ Khâm, sau đó liền khách khí xoay người đi ra cửa.
Bùi Vũ Khâm thấy vẻ quyết tuyệt lạnh lùng của nàng thì bản năng biết là không ổn rồi, phản ứng đầu tiên chính là đưa tay nắm lấy ống tay áo của Giang Mộ Yên.
Nhưng lại bị nàng giãy ra.
“Yên nhi…”
Giang Mộ Yên lại làm như không nghe thấy, cất bước nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong lòng nàng tức muốn điên rồi, vừa đi, thân thể lại vừa giận đến run run. Nàng thật sự không ngờ sẽ như vậy. Vốn chỉ là cố ý dọa Vũ Khâm, cái gọi là tức giận kia cũng chỉ có ba phần là thật, bảy phần giả vờ, hòng khiến hắn có thể nói ra ưu phiền trong lòng để nàng giúp mà thôi. Nhưng Vũ Khâm lại phản ứng như vậy, vẻ trốn tránh, không muốn để nàng biết kia ngược lại thật sự khơi dậy lửa giận cùng sự hoài nghi trong lòng nàng.
Thái độ của nàng đã gắt như vậy rồi mà hắn vẫn kiên trì muốn nàng rời khỏi thư phòng, không hỏi đến chuyện đó nữa. Bảo nàng phải làm sao đây?
Vốn nàng cũng không phải nhất định muốn biết, nhưng thái độ của Bùi Vũ Khâm như vậy lại khiến nàng không thể không biết.
Nhưng hắn không chịu nói, nàng có thể làm gì đây?
Chẳng lẽ lấy búa đập vỡ đầu hắn rồi nhìn vào hay sao?
Nàng cũng chỉ có thể tức giận cùng cảm thấy uất ức mà thôi.
Vừa tức giận, nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi rốt cuộc Bùi Vũ Khâm là có yêu nàng hay không?
~
Cãi nhau!
Lao gia và phu nhân vốn luôn ân ái dị thương lại cãi nhau.
Đây là cái nhìn chung của tất cả hạ nhân trong Bùi gia. Nhất là Hồng Nguyệt và Thanh Thư bên cạnh Giang Mộ Yên, hai người lại càng cảm nhận rõ ràng hơn.
Bởi vì từ giữa trưa hôm đó, phu nhân nói muốn ăn mứt mơ, Hồng Nguyệt tự mình đi làm mang trở lại nhưng không thấy phu nhân trong phòng, nàng liền gấp đến độ đi tìm khắp nơi thì lại thấy phu nhân nghiêm mặt, lạnh lùng đi trở lại từ hướng thư phòng lão gia bên kia.
Rồi bắt đầu từ hôm đó, phu nhân liền không nói lấy một câu với lão gia. Thậm chí ngoại trừ nàng, bất luận kẻ nào cũng không được phép bước vào phòng này nữa.
Lão gia ban đêm bị nhốt ngoài cửa.
Hồng Nguyệt hoàn toàn không biết giữa lão gia và phu nhân đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi thấy vẻ mặt, ánh mắt vô cùng lo lắng của lão gia thì nàng liền biết chắc là lão gia đã làm chuyện gì có lỗi với phu nhân rồi.
Nhưng phu nhân tức giận đến vậy, nàng cũng chưa bao giờ thấy qua. Trước giờ phu nhân đều cười nhạt như mây bay, ít khi nào làm mặt lạnh, nhưng sắc mặt phu nhân bây giờ, hai chữ ‘lạnh lùng’ đã không đủ để hình dung.
Nếu nói giữa bọn họ không xảy ra chuyện gì, nàng bất luận thế nào cũng không tin.
Lén đi tìm Thanh Thư, nhưng Thanh Thư cũng hoàn toàn không biết sao lại như vậy. Hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn lão gia ảm đạm rời khỏi cửa phòng đi về phía thư phòng.
Tiếp theo, bọn họ tưởng hai người cãi nhau như vậy chỉ là nhất thời thôi, lão gia yêu phu nhân như vậy, mà phu nhân cũng thương lão gia, giữa bọn họ sao có thể có tranh chấp gì quá lớn được chứ, chắc ngày thứ hai là nên hòa hảo được rồi. Kết quả, ngày thứ hai, lão gia đến gõ cửa phòng ba lần nhưng vẫn không thấy phu nhân đáp lại.
Đến giờ, hai người đã giận nhau ba ngày rồi, cũng đã ba ngày không gặp mặt. Hay nói đúng hơn chính là suốt ba ngày nay, phu nhân không chịu gặp lão gia. Chuyện này khiến Hồng Nguyệt và Thanh Thư gấp đến độ tim gan muốn nhảy cả ra ngoài.