“Phong nhi, người ta lo lắng không phải Yên nhi, mà là con! Tình cảm sâu đậm của Yên nhi đối với ta, ta không chút hoài nghi. Nhưng con cứ tiếp tục như vậy khiến ta rất lo lắng, cũng sẽ khiến mẫu thân của con lo lắng. Con hiểu chưa?
Thôi, con cũng không con nhỏ, con đường sau này nên đi như thế nào, ta tin con sẽ có chủ ý của riêng mình. Được rồi, con về đi. Phiền toái đó ta đã xử lí xong. Ta định trở lại thư phòng, con cũng yên tâm về đi!”
“Dạ, thúc thúc!”
Nhìn bóng dáng tuyết trắng của Bùi Vũ Khâm chậm rãi rời đi Bùi Phong chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay, chỉ hận vì sao trên đời chỉ có một Giang Mộ Yên khiến người ta không thể kiềm chế như vậy. Nếu có hai thì đã hay biết bao nhiêu.
Bị Bùi Phong trì hoãn một lúc, Bùi Vũ Khâm trở lại thư phòng có hơi trễ hơn dự kiến. Sợ Yên nhi chờ lâu, trong lòng sẽ cảm thấy bất an nên Bùi Vũ Khâm vừa đến thư phòng, chưa kịp gõ cửa đã la lớn “Yên nhi, ta đã về rồi.” Sau đó nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Giang Mộ Yên thanh nhã mỉm cười ngẩng đầu “Về rồi sao? Khách nhân đi rồi ư?”
“Ừ, đã đi rồi, sau này cũng sẽ không có khách nhân nào giống vậy nữa. Yên nhi, đã đói bụng chưa? Chúng ta đi dùng cơm chiều đi.”
Giang Mộ Yên quả nhiên không hỏi khách đến là người nào lại không để nàng đi gặp này nọ mà chỉ nhanh chóng đứng dậy, đóng quyển sách trong tay lại rồi bước qua “Đã đói lâu rồi. Đi, đi ăn cơm thôi. Tối nay cần nghỉ ngơi sớm, sáng mai ta có chuyện rất quan trọng phải làm nữa!”
Hôm nay nghe nàng nói có chuyện cần làm đã hai lần nhưng lại không biết là chuyện gì. Bùi Vũ Khâm vậy mới biết cảm giác bị người gợi lên tò mò thật sự giống như mèo cào trong lòng, vừa ngứa lại vừa đau.
“Yên nhi, rốt cuộc là chuyện gì mà quan trọng như vậy? Hôm nay nàng nhắc đã hai lần rồi. Nếu không nói ta biết, phỏng chừng ta sẽ tò mò đến tối ngủ không được.”
“Hả? Vũ Khâm, này cũng không giống chàng nha. Không phải chàng vẫn luôn là người trầm tĩnh nhất hay sao, từ khi nào mà chàng lại hiếu kỳ đến thế vậy?”
“Ai bảo mọi chuyện liên quan đến Yên nhi luôn khiến người ta cảm thấy thần kỳ, hấp dẫn vậy chi? Yên nhi ngoan, nàng cũng đừng úp úp mở mở nữa, mau nói cho ta biết đi. Ba ngày sắp tới nàng định làm gì vậy?”
Bùi Vũ Khâm ra vẻ khó nhịn, bàn tay nắm lấy Giang Mộ Yên còn nhẹ nhàng lắc lắc, rõ ràng là mang theo mấy phần làm nũng âm thầm của nam nhân, khiến Giang Mộ Yên không khỏi che miệng cười.
“Được rồi, chịu thua chàng. Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn. Không phải dạo trước chàng đã nói với ta số đá trên núi Bạch Nham đã được nung xong rồi, sau đó còn vận chuyển thứ đó đến đây hay sao?”
“Đúng vậy, chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện ngày mai nàng định làm?”
Bùi Vũ Khâm vẫn không hiểu. Cái thứ gọi là vôi tôi kia được mang đến đây cũng đã là chuyện của hai tháng trước, vì sao đến giờ Yên nhi mới nhắc đến?
“Haha, đương nhiên là có liên quan, hơn nữa còn liên quan cực kỳ. Nếu không có chúng, chuyện ngày mai chúng ta không làm được nha!”
“Yên nhi, nàng đừng nghịch nữa, rốt cuộc mai nàng định làm cái gì a?”
“Làm giấy!” Thấy Bùi Vũ Khâm thật sự sốt ruột, Giang Mộ Yên cũng không cố tình khiến hắn tò mò nữa, liền sảng khoái nói ra hai chữ.
“Làm giấy?” Bùi Vũ Khâm hơi cất cao giọng. “Là cái loại giấy rất đặc biệt mà nàng từng đề cập với ta sao?”
“Ừm, đúng vậy. Chính là giấy Parchment!”
(R: giấy Parchment (Parchment paper), mới đầu định để là giấy da luôn chứ không để Parchment như trong convert. Nhưng mà câu sau bạn Khâm nghe k rõ do từ này Tiếng Anh nên thôi để nguyên. Dù sao cũng có nhiều người kêu là giấy Parchment.)
“Cái gì mà môn đặc?”
“Parchment, ý là giấy da dê!”
“Yên nhi, nàng thật sự muốn dùng da dê làm giấy? Giấy da đó làm ra thật sự tốt như nàng nói sao?”
Bùi Vũ Khâm cảm thấy thật xa lạ với cái từ nói ra phải đánh lưỡi kia. Tuy từ lúc còn ở núi Bạch Nham thì hắn đã nghe Yên nhi nói có thể dùng da dê để làm giấy rồi nhưng vì khi đó chân Yên nhi bị đá nhọn đâm phải nên hắn cũng không có nghe chi tiết những gì Yên nhi nói. Qua bao nhiêu ngày như vậy, hắn còn tưởng Yên nhi đã quên rồi! Không ngờ nàng căn bản vẫn còn vấn vương trong lòng.
Đương nhiên không phải hắn hoài nghi năng lực của Yên nhi, nhưng cái gọi là giấy da kia thật sự có thể dùng để viết chữ, vẽ tranh hay sao? Hắn thật sự cảm thấy hoài nghi. Không phải mấy thứ da thịt đó là dễ bị hư thối nhất ư?
“Vấn đề có dùng tốt hay không cũng tùy người, tùy thời. Có điều ở thế giới kia của ta, loại giấy da này đã sớm bị đào thải, là một thứ rất lạc hậu rồi. Nhưng đó là bởi vì ở quê ta, mọi người phát minh ra những loại giấy càng hoàn mỹ hơn, có thể căn cứ vào những nhu cầu khác nhau mà chế tạo ra nhiều chủng loại để lựa chọn.
Nhưng ở đây thì không thể được. Tuy những loại giấy nhà ta dùng, bất luận là Sinh Tuyên hay Thục Tuyên* đều là loại nhà bình thường không dùng nổi. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
*(R: Sinh Tuyên và Thục Tuyên là hai loại giấy Tuyên Thành. Một loại mỏng, dễ thấm mực. Một loại dày hơn. Đã giải thích ở chương tuốt tuốt tuốt đằng trước ròi.)
Đừng nói cái khác, sổ sách các nơi đưa đến mỗi ngày có thể dùng giấy thường để ghi lại. Nhưng mỗi năm một lần, Bùi gia chúng ta phải làm một quyển sổ cái, không phải chỉ dùng mấy tờ giấy Thục Tuyên là làm đươc. Nếu làm vậy, không được mấy năm, màu mực trên những trang giấy này sẽ bị nhạt, hơn nữa lỡ như không cẩn thận bị mưa dột hay nước ẩm mà nói thì càng đừng mong bảo quản sổ sách cho được. Chuyện này không tốt.
Còn mấy cái khế phòng, khế đất cùng các khế ước này nọ ký kết làm ăn với người khác nữa. Đó đều là những giấy tờ cần bảo quản lâu dài. Căn cứ vào nhu cầu đặc thù đó, giấy da vẫn có chỗ rất hữu dụng.”
~