Này phải làm sao mới tốt đây?
Hồng Nguyệt theo bản năng biết không thể để lão gia và phu nhân tiếp tục như vậy, nhưng nàng chỉ là một nha hoàn, dù được phu nhân ưu ái mà giữ bên cạnh nhưng đây là chuyện tình cảm phu thê giữa lão gia và phu nhân, nàng cũng không thể nhúng tay vào.
Trái lo phải nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Hồng Nguyệt chỉ có thể chà chà chân. Thôi, để tránh cho phu nhân không vui, nàng sẽ không đi tìm lão gia. Tin chắc khi lão gia nghe nô tỳ khác báo phu nhân đã ra khỏi phòng nhưng lại không cho người đi thông tri hắn thì cũng biết được ý của phu nhân rồi.
Hồng Nguyệt tự cho là thông minh, nghĩ mình đã đoán trúng ý Giang Mộ Yên, lại không ngờ thật ra trong lòng Giang Mộ Yên đã sớm tha thứ cho Bùi Vũ Khâm rồi.
Ba chữ ‘Em nói xem’ kia thật ra chính là ám chỉ. Nếu Hồng Nguyệt nói với Bùi Vũ Khâm những lời và phản ứng đó của Giang Mộ Yên thì lấy trí thông minh của hắn tất nhiên sẽ hiểu ngay đó là nàng cho hắn bậc thang để bước xuống. Đáng tiếc, Hồng Nguyệt lại không đi truyền lời, thậm chí phái người đi nói cũng không.
Nàng nghĩ các nha hoàn, nô tỳ bên dưới sẽ đi nói, nhưng lại quên từ sau khi Giang Mộ Yên lên làm đương gia chủ mẫu đến giờ, các nô tỳ trong phủ cũng nghiêm túc hơn, biết chuyện chủ tử không dặn thì không thể làm loạn. Thí dụ như chuyện phu nhân còn chưa hết giận lần này, chưa được phu nhân cho phép, các nàng có ai dám đi huyên thuyên trước mặt lão gia?
Trong phủ này, lão gia sủng phu nhân như thế nào, bọn họ cũng không phải không thấy.
Kết quả âm kém dương sai mà không có ai đi báo cáo chuyện này với Bùi Vũ Khâm.
~
Lại nói, Giang Mộ Yên đến Tây viện, tự tay dùng sào vớt da dê lên nhìn thử. Có lẽ vì ngâm vào mùa đông, nước vôi cũng có lúc đông lạnh nên độ hòa tan của hỗn hợp ngâm cũng không như ý nàng.
Giang Mộ Yên chỉ nhìn một chút rồi lắc đầu “Thanh Thư, vẫn chưa đến lúc. Xem tình huống thì chỉ có thể ngâm một thời gian nữa!”
“Dạ, phu nhân!”
Thanh Thư cũng không biết tiêu chuẩn để phán đoán da dê đã được hay chưa là như thế nào, nhưng nghe Giang Mộ Yên nói vậy thì chắc chắn là không sai, chỉ cần gật đầu là được.
Sau khi xem da dê, Giang Mộ Yên lại dạo một vòng trong sân ở Tây viện. Thanh Thư tuy khó hiểu nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt đi theo.
Mắt thấy sắp qua nửa canh giờ rồi mà Giang Mộ Yên còn thong thả đi tới đi lui, Thanh Thư có chút sốt ruột “Phu nhân, tiếp theo chúng ta về Lưu Vân tiểu trúc hay là…”
Giang Mộ Yên nghe tiếng Thanh Thư thì như bừng tỉnh ngẩng đầu, nhìn một vòng vẫn không thấy người muốn gặp thì trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.
Bởi vì nàng nghĩ thời gian đó cũng đủ để Vũ Khâm đến đây tìm nàng. Nhưng sao nàng lại đoán được là Hồng Nguyệt căn bản không có phái người đi nói cho Bùi Vũ Khâm nàng đã ra khỏi phòng mà đến đây?
Vốn bên cạnh nàng cũng có mấy người ‘Vũ’ âm thầm chiếu ứng, nhưng bọn họ đều đã âm thầm ra ngoài tìm hiểu lai lịch và mục đích của mấy khách thương Sơn Nam kia, đồng thời cũng tra xem thật ra là ai đang động đến Bùi gia theo những gì nàng viết trên giấy sai bảo rồi.
‘Vũ’ này được huấn luyện ra chỉ trung thành với chủ tử và chủ mẫu Bùi gia. Mà trước đây, Bùi Vũ Khâm vì để chiếu ứng cho Giang Mộ Yên càng an toàn nên đã từng căn dặn rằng khi mệnh lệnh của chủ tử và chủ mẫu mâu thuẫn nhau thì bọn họ sẽ ưu tiên theo mệnh lệnh chủ mẫu. Chẳng qua là Bùi Vũ Khâm không có nói với Giang Mộ Yên chuyện này mà thôi. Ước định này chỉ có bản thân Bùi Vũ Khâm và thành viên của ‘Vũ’ biết.
Cho nên tình huống hiện tại là Giang Mộ Yên phái “Vũ’ đi điều tra, hơn nữa trên giấy còn viết rõ là không được để Bùi Vũ Khâm biết. ‘Vũ’ tất nhiên là sẽ tuân mệnh mà không nói với Bùi Vũ Khâm bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ.
Bởi vậy Bùi Vũ Khâm hoàn toàn không biết gì, hắn vẫn nghĩ ‘Vũ’ vẫn đang bảo hộ Giang Mộ Yên suốt mười hai canh giờ một ngày, nhưng thật ra họ đã sớm đi không còn một người.
Lại thêm bắt đầu từ hôm Giang Mộ Yên bắt đầu cãi nhau với Bùi Vũ Khâm, Triển Tịch và Nghênh Phong cũng không xuất hiện trước mặt nàng nữa. Thứ nhất là do sợ nàng thấy bọn họ sẽ càng không vui. Thứ hai là cũng do ý của Bùi Vũ Khâm gọi họ đi. Hắn nghĩ có các tinh anh của ‘Vũ’ đang âm thầm bảo hộ thì an toàn của nàng hẳn là không có vấn đề gì.
Tất cả những chuyện này kết hợp với nhau lại tạo thành một sự âm kém dương sai vô cùng lớn.
Cho nên lúc này bên cạnh Giang Mộ Yên ngoại trừ Thanh Thư ra thì không còn ai khác.
Tình hình này, đừng nói Bùi Vũ Khâm không ngờ mà ngay cả bản thân Giang Mộ Yên nàng cũng không nghĩ đến.
Cho nên sau khi nghe được câu hỏi của Thanh Thư thì suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là Vũ Khâm bây giờ chắc còn đang bận rộn vì chuyện các cửa hàng nên nhất thời không rảnh đến tìm nàng. Cũng may nàng đã nguôi giận, cũng không phải thật rất hy vọng hắn đến đây dỗ. Có điều chuyện sinh ý Bùi gia gặp nguy như lửa sém lông mày, không thể không giải quyết.
Giang Mộ Yên suy nghĩ một lúc rồi nói “Không, chúng ta ra phủ, vào thành, đi Phỉ Thúy lâu!”
“Đi Phỉ Thúy lâu?”
Thanh Thư sửng sốt, không biết đột nhiên phu nhân muốn đi Phỉ Thúy lâu làm gì.
“Thanh Thư, ngươi theo ta học số học cũng lâu rồi, đã có thể một mình đảm đương một phần. Giờ Bùi gia gặp đại nạn, chỉ dựa vào một mình Vũ Khâm thật sự rất mệt mỏi. Chàng không muốn nhưng ta cũng không thể thật sự không quan tâm. Ngươi nói có phải không?”