“Vũ Khâm, chàng nghe ta nhận trách nhiệm về mình, có phải rất khó chịu không?”
Bùi Vũ Khâm dùng sức gật đầu.
“Ngốc, chàng biết là được rồi. Vậy chàng ở trước mặt ta đổ hết trách nhiệm trong chuyện này lên đầu mình, ta nghe sẽ không khó chịu sao?”
“Thật xin lỗi, Yên nhi, ta không nói nữa!”
“Vũ Khâm, nhìn ta, nghe ta nói được không?”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy liền ngước ánh mắt mang theo u buồn cùng bi thương nhìn về phía Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên thấy đôi mắt mệt mỏi đầy tơ máu của hắn thì đau lòng vô cùng “Vũ Khâm, trong nháy mắt con mất đi kia, không giấu chàng, ta đúng là có cảm giác tâm như tro tàn, cảm thấy giống như sinh mệnh cũng dần rời đi theo con của chúng ta. Nhưng lúc đó, ta nghe được tiếng chàng gọi, chàng bi thương gọi tên ta như vậy, muốn ta đừng đi, rằng chàng cần ta thì ta giống như lần nữa sống lại. Ta nhớ ra trên đời này còn có chàng, người cần ta hơn bất kỳ ai khác. Con mất thì chúng ta sau này còn có lại được, nhưng nếu chàng không có ta, hoặc là ta mất đi chàng, thì chính là bi kịch trong nhân gian.
Cho nên đừng thương tâm, mất cái gì cũng không đáng sợ, chỉ cần không mất đi tính mạng cùng sự kiên trì, mục đích sống là được rồi. Cho nên Vũ Khâm, đừng khóc được không, ta thật sự không trách chàng, cũng không trách bản thân mình. Nếu thật sự phải nói thì chỉ có thể nói duyên phận của chúng ta và đứa bé này quá mỏng. Ta nghĩ nếu có duyên, nó nhất định sẽ trở lại bên cạnh chúng ta một lần nữa thôi.”
“Yên nhi.”
Nghe xong lời này, Bùi Vũ Khâm chẳng những không cảm động ngưng khóc như Giang Mộ Yên đoán mà ngược lại, hắn còn chuyển từ yên lặng rơi nước mắt sang khóc lớn ra tiếng.
Chuyện này khiến Giang Mộ Yên vừa gấp vừa sợ, hoàn toàn không biết mình đã nói sai cái gì mà lại khiến hắn thương tâm đến độ này.
Bùi Vũ Khâm khóc tất nhiên là vì hai chữ ‘sau này’ trong lời Giang Mộ Yên. Bởi vì đến giờ Yên nhi vẫn chưa biết sau này bọn họ có thể sẽ không bao giờ có được đứa con khác nữa. Dù sao tam tuyệt của tam tuyệt thảo kia cũng không phải chỉ là đồn đãi mà nó thật sự tồn tại.
Nhưng tin sét đánh ngang tai như vậy, Bùi Vũ Khâm sao có thể nhẫn tâm mở miệng nói cho Yên nhi biết được đây? Hắn chỉ có để đặt dưới đáy lòng, để rồi không ngừng hối hận vì đã quá tin Lâm Quỳnh Hoa, cho rằng Đại Tuệ tự là nơi an toàn, không hề biết rằng nếu một người đã muốn hãm hại người khác thì tất nhiên đã chuẩn bị thật chu đáo.
Chính hắn thương tâm cũng không sao, nhưng khiến Yên nhi từ nay về sau không thể vui vẻ, Bùi Vũ Khâm nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình thật sự là tội nhân.
Giang Mộ Yên lúc này sao còn nằm được nữa? Tuy cảm thấy cả người yếu ớt, đầu cũng choáng váng nặng nề nhưng thấy người mình yêu khóc, hơn nữa còn khóc đến thương tâm như vậy, nàng nếu còn nằm được thì đã không phải Giang Mộ Yên rồi. Cho nên nàng liền giãy dụa muốn ngồi dậy.
Thương Tử Đồng thấy vậy liền nhíu mày “Tiểu tẩu tử, tẩu, tẩu đừng lộn xộn a. Tẩu vừa mới tỉnh, còn rất yếu! Bùi đại ca, huynh, huynh cũng đừng khóc nữa. Rốt cuộc là làm sao vậy trời!! Tiểu tẩu tử nói hay như vậy, ngay cả đệ cũng cảm động vô vàn, huynh sao lại càng thương tâm chứ?”
Bùi Vũ Khâm thấy Giang Mộ Yên muốn đứng dậy liền vội vàng đỡ nàng, khàn giọng nói “Yên nhi, nàng đừng lộn xộn. Tử Đồng nói rất đúng, nàng vừa tỉnh lại, nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải.”
“Ta ngủ nhiều rồi, giờ chỉ muốn biết vì sao Vũ Khâm chàng lại khóc đến như vậy?”
“Ta không sao, chỉ là quá cảm động, nhất thời không thể khống chế cảm xúc nên…” Giữa tổn thương Giang Mộ Yên và nói dối, Bùi Vũ Khâm lựa chọn cái sau!
“Vũ Khâm, chàng lại gạt ta! Đối với người khác, có lẽ chàng đúng là một thương nhân thành công, nhưng trước mặt ta, chàng chỉ là một đứa nhỏ không biết nói dối. Chàng nói thật đi, chuyện đã đến nước này rồi, còn tin tức gì mà ta không chịu nổi nữa chứ? Mặc kệ là chuyện khó chấp nhận cỡ nào đi nữa, hai người cùng chia sẻ với nhau không phải vẫn tốt hơn một mình chàng để trong lòng rồi đau khổ sao?”
“Yên nhi, ta nghĩ kỹ rồi, sau này chúng ta đừng có con nữa. Ta rất sợ hãi! Nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa, ta thật sự sẽ chịu không nổi. Cho nên ta uống thuốc tuyệt dục, được không? Ta không muốn nàng phải chịu khổ như vậy nữa.”
“Vũ Khâm, chàng đang nói bậy gì vậy! Đang yên lành sao tự nhiên lại uống cái gì mà thuốc tuyệt dục. Chàng và ta đều còn trẻ như vậy, chuyện lần này thật sự chỉ là ngoài ý muốn. Đã nói đừng đổ trách nhiệm cùng tội danh lên đầu mình rồi, chàng sao vẫn…”
Đang nói dang dở, Giang Mộ Yên lại đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt nháy mắt như đã hiểu ra, sau đó nàng liền nhìn chằm chằm vào Bùi Vũ Khâm “Vũ Khâm, có phải đại phu hay Hướng Nhật đã nói sau này ta không thể có con được phải không?”
“Yên nhi, không phải, đương nhiên không phải. Nàng đừng nghĩ bậy!”
Bùi Vũ Khâm bị hỏi liền nhảy dựng lên. Trình độ mẫn cảm của Yên nhi lại lần nữa khiến trong lòng hắn run sợ. Cũng vì vậy mà hắn phủ nhận quá nhanh, cũng quá mạnh.
Giang Mộ Yên rũ mắt, trong lòng giờ đã sáng tỏ như gương, tâm tình cũng từ cái hơi lạnh lẽo cuối thu trực tiếp chuyển sang giá rét như rơi vào hầm băng.
Thì ra muốn hủy diệt hạnh phúc của một người lại đơn giản đến vậy.
Chỉ chưa đến nửa canh giờ thôi mà không những có người hại nàng mất đi đứa con, còn hại nàng thiếu chút nữa mất luôn tính mạng, giờ vất vả lắm mới kiếm được cái mạng về thì lại phải trả giá bằng chuyện cả đời không thể có con lần nữa.
“Là ai?”
“Yên nhi…”