“Nhị công tử?”
Giang Mộ Yên nhất thời chưa kịp phản ứng, nhị công tử này là ai?
Nha hoàn vừa thấy biểu tình mờ mịt của Giang Mộ Yên liền thông minh bổ sung “Khởi bẩm tiểu thư, là Huyền công tử.”
“Nha, là Bùi Huyền? Hắn tới tìm ta làm chi?”
Giang Mộ Yên cuối cùng cũng phản ứng lại, lúc này mới nhớ Bùi Huyền tuy do thiếp thất sinh nhưng lại lớn hơn con trai Bùi Ngu do nguyên phối Lâm Quỳnh Hoa sinh một tuổi. Vậy cũng khó trách lại gọi hắn là nhị công tử.
Có điều không phải hắn một lòng muốn thi công danh sao? Giờ tìm nàng làm cái gì?
Giang Mộ Yên không rõ ràng lắm, bất quá chần chờ một chút rồi vẫn phất tay, nói với nha hoàn “Đi thỉnh nhị công tử đến đại thính đi, ta qua ngay!”
“Dạ, tiểu thư!”
Nha hoàn được Giang Mộ Yên mệnh lệnh liền cung kính xoay người đi hồi bẩm.
Giang Mộ Yên vẫn còn mang mấy phần lo lắng vì Bùi Vũ Khâm một mình ra ngoài trở lại phòng, đổi y phục đơn giản đang mặc trên người thành một kiện váy dài chỉn chu, lúc này mới bước ra ngoài.
Trong đại sảnh, Bùi Huyền đang ngồi nghiêm chỉnh một bên chờ đợi.
Hắn đã tính toán hết rồi, mỗi tháng hình như luôn có một ngày thúc thúc ra khỏi phủ một chuyến, về phần đi đâu, người của hắn đến giờ vẫn chưa theo dõi được.
Vốn kết quả như vậy khiến hắn ảo não không thôi, nhưng hôm nay thì khác, bởi vì thúc thúc ra ngoài, hai vị hộ vệ Triển Tịch cùng Nghênh Phong chắc chắn sẽ có ít nhất một người đi theo, như vậy trong phủ cũng chỉ còn một người. Hắn không nắm chắc cơ hội này đế đến gặp Giang Mộ Yên thì còn đợi đến khi nào nữa?
Hơn nữa hắn cũng đã suy nghĩ về đề nghị của Hướng Nhật, tính trái tính phải vẫn không tìm ra được cách nào có thể nắm được bí mật của Giang Mộ Yên. Ngoại trừ cách của Hướng Nhật thì không còn cách nào khác.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao hắn muốn đến cầu kiến Giang Mộ Yên.
Ngoại trừ chuẩn bị tốt những lời cần nói, để có thể thắng được sự tin tưởng của Giang Mộ Yên, trước khi đến, Bùi Huyền cũng đã tốn không ít công phu với vẻ ngoài của mình.
Hắn tắm rửa sạch sẽ, còn tốn không ít tâm huyết để chọn quần áo. Bùi Huyền lựa chọn y bào mỏng, gọn gàng trang nhã lại không phản cảm, phục sức chỉ có một cái túi hương không mới không cũ, cũng không nạm vàng khảm ngọc gì cả, khiến người ta cảm thấy sạch sẽ, chất phác lại tự nhiên, hào phóng.
Tóc dài chỉ dùng khăn buộc lại giống thư sinh. Hắn cũng đã đứng trước gương luyện tập vẻ mặt của mình một lúc lâu, bảo đảm tuyệt đối không có chút nham hiểm nào toát lên mới đến đây, xuất hiện trước mặt Giang Mộ Yên.
Mà những điều hắn chuẩn bị đúng là cũng có hiệu quả. Bởi vì Bùi Huyền thấy rõ ràng Giang Mộ Yên vừa bước vào, thấy bộ dáng này của hắn, vốn trong mắt có chút khó hiểu cùng phòng bị nháy mắt liền nhu hòa hơn. Có thể thấy được, nàng có vẻ vừa lòng với hắn như vậy.
Này còn phải cảm ơn thúc thúc Bùi Vũ Khâm, bởi vì hắn quanh năm suốt tháng đều mặc áo trắng đơn giản. Mà Giang Mộ Yên có thể chung tình với một nam nhân mà hắn cho rằng đơn điệu đến thế, có thể thấy được trong tâm lí của nàng là thích kiểu người như vậy.
Cho nên muốn đánh vỡ sự phòng bị trong lòng nàng để ngay từ đầu đã không bị bài xích thì vẻ bề ngoài tuyệt đối không thể qua loa!
Trong khi Bùi Huyền đang thầm đắc ý thì Giang Mộ Yên đã lên tiếng trước “Nhị công tử, nghe nói ngươi muốn gặp ta, không biết –”
“Bùi Huyền tham kiến Mộ Yên tiểu thư, xin tiểu thư cứ gọi ta là Bùi Huyền đi! Lần trước thúc thúc đã tuyên bố trước mặt mọi người không bao lâu nữa, ngài sẽ làm chủ mẫu Bùi gia. Luận về bối phận Bùi Huyền còn phải gọi ngài một tiếng thẩm thẩm. Cho nên xin Mộ Yên tiểu thư vạn vạn đừng gọi Bùi Huyền là nhị công tử. Để người ta nghe được thật sự sẽ không hay!”
Gương mặt ôn nhuận đôn hậu của Bùi Huyền hơi đỏ lên, có vẻ xấu hổ, bộ dáng vô cùng thành thật khiến Giang Mộ Yên nhất thời thiếu chút nữa đã bị sự thành khẩn này của hắn thuyết phục, nếu không phải nàng kịp thời nhớ đến những hành động của hắn hôm sinh nhật Bùi Vũ Khâm.
Giang Mộ Yên không khỏi hoài nghi Bùi Huyền này có phải là người nàng đã từng gặp hay không, thay đổi này cũng quá lớn rồi đó. Hay là người trong nhà này ai cũng mang mấy lớp mặt nạ mà sống?
“Vậy ta cũng không khách khí, liền gọi ngươi một tiếng Huyền công tử đi. Không biết Huyền công tử hôm nay đến gặp Mộ Yên là có chuyện gì?”
Thấy Giang Mộ Yên trực tiếp vào vấn đề chính như vậy, trong lòng Bùi Huyền hơi kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ cung kính, chậm rãi nói ra lí do đã sớm chuẩn bị.
“Là như vầy, nương ta là tiểu thiếp của cha, việc này chắc Mộ Yên tiểu thư cũng biết. Mấy năm nay, đại nương cũng không ưa ta. Cho nên, không dối gạt Mộ Yên tiểu thư, cuộc sống của mẹ con chúng ta cũng không được tốt lắm!”
Nói đến đây, trên mặt Bùi Huyền lộ vẻ chua sót.
Chuyện này Giang Mộ Yên đương nhiên là biết. Đừng nói nàng có một chút trí nhớ của Giang Mộ Yên trước đây, cho dù không có đi nữa, hôm sinh nhật Vũ Khâm vừa rồi, Vân Ái Liễu cùng Lâm Quỳnh Hoa âm thầm đấu đá, nàng cũng thấy rõ ràng.
Bây giờ nếu không phải Bùi Huyền sắp cưới Vương Minh Châu, thiên kim của Vương ngự sử mà nói thì Vân Ái Liễu phỏng chừng cũng không thể sống yên với Lâm Quỳnh Hoa.
Cho nên giờ Bùi Huyền nói vậy cũng không phải hoàn toàn là dối trá để được thương hại, đây đúng là chuyện thật.