“Dạ, phu nhân!” Đám hạ nhân nhất thời cung kính đáp, Giang Mộ Yên lúc này mới yên tâm kéo Bùi Vũ Khâm cùng rời khỏi sân.
~
Khi Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm thay quần áo xong rồi đến nhà ăn thì Bùi Phong và Bùi Huyền cũng đã tự thay bộ đồ ướt sũng của họ ra dưới sự an bày của Thanh Thư, mặc đồ mới khô thoáng ngồi chờ trên bàn cơm.
Đây là lần đầu tiên Bùi Huyền ngồi vào bàn ăn có thúc thúc nhưng không phải lúc gia tộc có yến hội, cảm giác thật sự rất mới mẻ và kỳ lạ. Bao nhiêu năm qua, mẫu thân vì chỉ là một thiếp thất nên hắn tuy là Nhị công tử trong phủ nhưng so với bất kỳ vị công tử nào cũng không giống chủ tử.
Đương nhiên, hắn biết đó cũng không phải bởi vì thúc thúc Bùi Vũ Khâm khắt khe với mẹ con họ mà đều do nữ nhân Lâm Quỳnh Hoa kia. Nhưng trong lòng Bùi Huyền cũng sẽ không vì vậy mà hận Bùi Vũ Khâm ít hơn một chút.
Hận hắn chưa bao giờ để ý cuộc sống mẹ con họ là như thế nào. Hận hắn miệng nói sẽ chăm sóc vợ góa con côi của huynh trưởng nhưng cả ngày chỉ bận việc, chưa bao giờ có thời gian dù chỉ là hỏi thăm cuộc sống bọn họ có ổn không, có uất ức gì không. Cho nên trong lòng Bùi Huyền đối với Bùi Vũ Khâm vẫn là oán hận. Loại oán hận này cũng giống như của Bùi Dạ Tập, vừa mâu thuẫn lại vừa mang theo kính nể. Cho dù Bùi Vũ Khâm không thể xem như một thúc thúc tốt nhưng cũng là một thương nhân kiệt xuất, người rất mạnh, rất có năng lực.
Mà Bùi Huyền hắn, kể từ lần đầu tiên bị Lâm Quỳnh Hoa khinh thị thì hắn đã có ước mơ trở thành một người mạnh mẽ, một người có năng lực để tất cả mọi người phải nhìn sắc mặt hắn mà sống.
Bùi Vũ Khâm, thúc thúc của hắn, hiển nhiên chính là mục tiêu! Cho nên hắn liền lấy việc được đến Bùi gia, kế thừa vị trí của Bùi Vũ Khâm làm mục tiêu phấn đấu. Bao nhiêu năm qua cũng không thay đổi chí hướng này, tính toán mưu kế nhiều năm, đến hôm nay, Bùi Huyền cuối cùng cũng cảm thấy mình càng lúc càng gần đến vị trí đó hơn.
“Ủa, sao các ngươi chỉ ngồi mà không ăn a? Không cần chờ chúng ta, đến trước thì cứ ăn trước đi!”
Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm bước vào nhà ăn, thấy Bùi Phong cùng Bùi Huyền ngồi trên bàn nhưng lại không hề động đũa thì cảm thấy có chút kinh ngạc. “Đây là ở nhà, không cần phải câu nệ như vậy. Hồng Nguyệt, Thanh Thư, các ngươi ăn chưa? Nếu chưa thì cũng ngồi xuống ăn chung luôn đi!”
“Phu nhân, chúng ta ăn rồi. Lão gia, phu nhân cùng hai vị công tử dùng bữa đi!” Thanh Thư và Hồng Nguyệt vội vàng lắc đầu.
Giỡn chơi sao, tuy phu nhân và lão gia không hề ra vẻ, cũng không xem bọn họ như hạ nhân nhưng quy củ dù sao cũng là quy củ, làm gì có đạo lý hạ nhân lại ngồi cùng bàn dùng cơm với chủ tử chứ?
“Vậy sao!”
Giang Mộ Yên cũng không nói thêm gì, chỉ lưu loát ngồi xuống bàn, múc một chén cháo trân châu tiểu mễ đưa vào tay Bùi Vũ Khâm: “Vũ Khâm, đây!”
Bùi Vũ Khâm cũng tự nhiên nhận lấy, sau đó Giang Mộ Yên lại tiếp tục gắp hai viên há cảo trong suốt óng ánh vào dĩa, đẩy đến trước mặt hắn “Đây, này cũng là của chàng!”
(R: aiz nguyên văn nó là ‘hai cái trong suốt trong sáng thủy tinh chưng giáo’, quăng lên gu-gồ ra hình há cảo :)). Tui mới ăn no ròi, tui bây giờ nhìn hình đồ ăn cũng hông sao, bởi dậy để hình lên cho thiên hạ thèm chơi.
)
“Cảm ơn!” Bùi Vũ Khâm hơi ngẩng đầu, dịu dàng nở nụ cười, sau đó liền cầm đũa bắt đầu ăn.
Giang Mộ Yên cũng không nói gì, chỉ là nụ cười trên mặt lại nhu hòa hơn mấy phần, cũng cầm một cái chén khác tự múc cháo cho mình. Vừa đặt xuống thì cái đĩa trước mặt nàng liền nhiều hơn một đũa măng non ướp, đây là món nàng thích.
(R: ta-da, là cái này:
)
Không cần ngẩng đầu, Giang Mộ Yên cũng biết đây là Vũ Khâm gắp cho nàng. Không cần nói, hai người sống cùng nhau thời gian qua đã sớm rõ ràng thói quen ẩm thực của đối phương.
Không cố ý phô trương, cũng không ra vẻ giả tạo, hai người chỉ đơn giản là chú ý đến nhu cầu của đối phương nên chăm sóc lẫn nhau trong một bữa sáng bình thản mà thôi, đồng thời cũng biểu lộ sự săn sóc, ân ái một cách vô hình. Sự tự nhiên đó lại khiến người ta cảm thấy bọn họ đang hạnh phúc vô cùng. Bùi Phong và Bùi Huyền thấy vậy thì trong lòng lại lần nữa bị rung động.
Thì ra đây mới chân chính là phu thê ân ái, chung sống hòa hợp với nhau. Trì ra đây mới là hạnh phúc!
Giờ khắc này, trong lòng hai người đều nhịn không được mà cảm thấy hâm mộ cùng ghen tị vô cùng. Thật hy vọng lúc này người đang được chăm sóc một cách chu đáo mà tự nhiên như vậy là chính mình, cũng hy vọng người được nàng cười dịu dàng như nước kia là bọn hắn.
Cả hai đều không biết mình đã mang tâm tình phức tạp như thế nào mà cùng Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm dùng xong bữa điểm tâm sáng muộn này. Bùi Huyền chỉ biết là mặc kệ hắn hận Giang Mộ Yên, không hy vọng nàng thành trở ngại của hắn đến mức nào nhưng bắt đầu từ một khắc đó, hắn lại sinh ra một dục vọng muốn có được nàng. Hắn đột nhiên muốn biết cảm giác đè một nữ nhân vừa xinh đẹp, tuyệt đại, phong tình lại vừa trí tuệ như vậy dưới người sẽ là như thế nào. Có phải sẽ giống như hắn lúc này, chỉ mới tưởng tượng đã cảm thấy máu huyết sôi sục, xúc động không thôi hay không?
Cái cảm giác nhục dục mãnh liệt khi nhìn bóng dáng thướt tha, gợi cảm của Giang Mộ Yên lúc ở trên cầu thang dẫn lên Đại Tuệ tự hôm đó lại một lần nữa trở lại với Bùi Huyền, khiến ánh mắt hắn nhịn không được mà trở nên tà nịnh, có điều cuối cùng hắn cũng xem như biết đây là chỗ nào mà cúi đầu, che giấu ánh mắt đáng sợ như hổ rình mồi của mình. Mà đối với sự thay đổi của Bùi Huyền lúc này, Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm, và cả Bùi Phong đều không phát hiện.