Thân là một thương nhân, trong thiên tính phải có một phần gian xảo nhất định, cho nên tục ngữ nói rất đúng: Không buôn bán nào không gian dối. Nếu là thương nhân mà thiếu một chút khôn khéo cùng giả dối thì sẽ không thể nào thành công được.
Nhưng nếu sự khôn khéo, gian xảo đó quá mức thì cũng không phải ưu điểm mà sẽ trở thành một loại âm hiểm, cũng là khiếm khuyết chí mạng.
Bùi Huyền sai ở chỗ quá mức gian xảo. Có một số chuyện thật ra không cần phải tính toán, hắn chỉ cần công bằng, thẳng thắn một chút là giải quyết được rồi. Thí dụ như cứ việc nói mình rất hứng thú với việc kinh doanh, tin tưởng lấy sự trọng người tài cùng tâm tình muốn bồi dưỡng, chăm sóc cho con trai mồ côi của đại ca của Bùi Vũ Khâm thì chắc chắn sẽ không để Bùi Huyền chịu thiệt. Nhưng Bùi Huyền lại vòng một vòng lớn, tốn nhiều công sức như vậy, còn tự cho là thông minh nghĩ làm vậy mới là đúng. Chuyện này thật khiến Giang Mộ Yên không biết nói gì.
Thôi, thôi. Thấy một phen dã tâm, để bụng của hắn với chuyện chọn người thừa kế Bùi gia cùng với việc Bùi Huyền rất có khả năng trở thành người có thể một mình đảm nhận trọng trách trong vòng năm năm nhất, nàng cũng không vạch trần cái kế lấy tiến làm lùi không mấy cao minh này của hắn. Nếu tất cả những gì hắn làm đều là vì muốn trở thành người thừa kế Bùi gia thì cũng nên cho hắn một cơ hội, cơ hội học tập. Chỉ cần Bùi Huyền thật sự xuất sắc thì năm năm sau, nếu Vũ Khâm thật sự buông tay thì Bùi gia này cũng không phải không thể giao cho hắn.
Trong lòng Giang Mộ Yên đã quyết định, nhưng nàng cũng không nói ra mà chỉ hướng ánh mắt u tĩnh về phía Bùi Vũ Khâm, giao quyền quyết định chuyện này cho hắn.
Bùi Vũ Khâm cũng là đến giờ mới biết đứa cháu thoạt nhìn có vẻ không màng đến gia sản nhất này thật ra mới là đứa có hứng thú với chuyện kinh doanh nhất, cũng là đứa giỏi che dấu cảm xúc bản thân nhất. Trước đây hắn chỉ cảm thấy trong lòng đứa nhỏ này hẳn là có không ít tâm sự, nhưng không ngờ điều bí mật lớn nhất nó che dấu lại chính là điều này.
Nói không sợ hãi là không thể nào, chỉ là cảm xúc của hắn không sâu sắc như Giang Mộ Yên mà thôi. Cũng vì hắn cho rằng Bùi Huyền che dấu điều mình thật sự muốn như vậy căn bản là bởi vì thân phận thứ xuất của hắn. Phải biết, ở Đông Vân quốc, nhà thương nhân vốn đã thấp hơn nhà bình thường một bậc, huống chi thân phận Bùi Huyền còn là con thứ xuất, địa vị trong xã hội tất nhiên lại càng thấp hơn người khác một chút. Cho nên phàm nếu muốn cái gì, Bùi Huyền đều không dám trực tiếp mở miệng nói ra mà chỉ có thể dùng cách vòng vo, thậm chí che dấu. Giờ xem ra chuyện này cũng không phải rất kỳ quái.
Hơn nữa tính tình của Lâm Quỳnh Hoa hắn rất rõ, trong mắt không dung nổi một hạt cát. Bao nhiêu năm qua, ả khiến mẹ con Vân Ái Liễu sống khó khăn thế nào, hắn cũng không phải hoàn toàn không biết. Có điều tuy thân là người đứng đầu một nhà nhưng chuyện tranh đấu giữa chính thê và thiếp thất của huynh trưởng này thật sự không phải chuyện em chồng như hắn có thể can thiệp. Cho nên nhiều lúc hắn cũng chỉ có thể mở một mắt, nhắm một mắt xem như không thấy.
Giờ thấy hai đứa con của Nhị ca, Ngu nhi đã bị hắn đưa đến Trác Châu, Huyền nhi này thì tính tình lại như vậy, trong lòng Bùi Vũ Khâm cũng có mấy phần áy náy. Cho nên mặc dù cũng nhìn thấu kế lấy tiến làm lùi này của Bùi Huyền nhưng hắn cũng không tức giận mà chỉ có mấy phần thương hại.
Nếu Bùi Huyền vốn có chí theo thương mà hắn bây giờ cũng đang lo Bùi gia không có người thừa kế đủ tư cách, thôi thì cứ nương cơ hội này xem thử xem Huyền nhi có phải một người đủ tư cách trở thành thương nhân xuất sắc hay không.
“Huyền nhi, yêu cầu của con, thúc thúc đáp ứng.”
“Thúc thúc…”
Bùi Huyền thấy Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên cả buổi vẫn chưa mở miệng, vốn tưởng bọn họ đã nhìn ra mục đích trong lòng hắn mà đang thầm bất an thì liền nghe được những lời này của Bùi Vũ Khâm. Hắn lập tức bất ngờ, mang theo mấy phần kinh hỉ mà ngẩng đầu nhìn bọn họ. Thấy gương mặt mỉm cười của Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên thì nhất thời trong lòng hắn không khỏi có phần rung động cùng áy náy vì mình đã lừa họ. Nhưng sự áy náy đó cũng chỉ thoáng qua như tia chớp mà thôi, nháy mắt đã biến mất. Vì thế, nụ cười Bùi Huyền càng trở nên chân thành, mà trong lòng hắn cũng cứng rắn, vô tình hơn mấy phần.
“Đừng kinh ngạc. Con đã có chí khí như vậy, thúc thúc cũng rất vui vẻ. Mấy đứa đều là con cháu Bùi gia, chúng ta thật sự không cần phải dựa vào người khác để được vinh hoa phú quý. Nhưng mà Huyền nhi, con vì cái nhìn của người khác mà buông tha cho sự học bao nhiêu năm không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“Tiếc thì chắc chắn phải có rồi. Chỉ là cuộc đời có mất tất có được, cứ xem như đây là một mất mát trong đời Bùi Huyền đi.” Bùi Huyền nói rất thành khẩn. Bùi Vũ Khâm cũng rất vừa lòng với thái độ của hắn như vậy.
“Được rồi, nếu con đã quyết định như vậy thì bắt đầu từ ngày mai, con và Phong nhi liền trực tiếp đến thư phòng nhỏ đi. Ta và Yên nhi mỗi ngày đều làm việc trong thư phòng nhỏ, hai đứa đến đó cũng tiện cho Yên nhi dạy.”
“Dạ, thúc thúc!” Lần này, Bùi Huyền và Bùi Phong đồng thanh trả lời.