Nhưng mà nháy mắt sau đó, nàng đã nghiêm trọng khinh bỉ bản thân, lẽ ra không nên nghĩ người mình yêu như vậy mới phải.
Sự ôn hòa, thân thiết của Dạ Tập là giả, nhưng Vũ Khâm đối với nàng như thế nào đã rất rõ ràng, nàng sao có thể nảy sinh suy nghĩ không tin tưởng hắn như vậy chứ?
Giang Mộ Yên sau khi tự trách một phen liền ném cái suy nghĩ đó ra sau đầu. Mà đôi phụ tử trước mắt hiển nhiên cũng đang trong giai đoạn đấu đá cao trào, không có chỗ cần Giang Mộ Yên lên tiếng, cho nên từ đầu đến cuối nàng vẫn im lặng đứng chờ một bên.
Thật ra Giang Mộ Yên nào đâu biết, trong lòng Bùi Dạ Tập đang vô cùng khát vọng nàng mở miệng nói điều gì đó, cho dù là tùy tiện một câu ngắn cũng được, vậy hắn mới xem như có cơ hội để nói chuyện với nàng.
Nhưng mà cố tình Giang Mộ Yên lại thận trọng, đoan trang như nữ quyến nhà phú quý, một câu cũng không nói, càng miễn bàn đến chuyện chủ động mở miệng bắt chuyện với hắn.
Thời gian đối với nhóm người Bùi Vũ Khâm bây giờ không thể nghi ngờ là vô cùng quý giá, rất nhanh sau đó, một chiếc xe ngựa gần như đã bỏ hết những thứ không cần thiết xuống đã đứng đợi trước cửa lớn khách điếm. Mà Triển Tịch cũng đã trở lại, nhanh chóng mở cửa, không nói lời nào với đôi phụ tử còn đứng nhìn nhau trong đại đường mà chỉ thông báo một câu “Lão gia, phu nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!”
Giang Mộ Yên chu đáo không nói gì mà chỉ nhấc chân đi ra cửa trước, Triển Tịch thì ngồi xuống vị trí xa phu. Vì sự an toàn cùng nhanh chóng của hành trình lần này, hắn sẽ tự mình đánh xe.
Bên cạnh xe ngựa, Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt cũng mang vẻ mặt bối rối mà chờ đợi. Vừa thấy Giang Mộ Yên đi tới, hai người liền nhanh chóng chạy đến đỡ nàng lên xe. Thanh Thư còn không ngừng thấp giọng tự trách “Phu nhân, đều là Thanh Thư không tốt, vậy mà lại hồ đồ đến mức quên nhắc lão gia và phu nhân chuyện lớn như vậy. Nếu lần này lỡ việc, Thanh Thư thật sự là chết trăm lần cũng khó chuộc tội.”
“Thanh Thư, chuyện này sao có thể trách ngươi chứ? Lần này đi chơi vốn chính là hai người ta cùng Vũ Khâm tâm huyết dâng trào, hai người các ngươi bất quá cũng chỉ gấp rút chuẩn bị theo lệnh chúng ta mà thôi, có sơ sót cũng là chuyện bình thường, đừng tự trách.
Hơn nữa bây giờ không phải chúng ta đang chuẩn bị chạy về ư? Không sao đâu, nếu thật sự không kịp thì liền để ta đi tạ lỗi với khách khứa, tin chắc bọn họ cũng sẽ hiểu cho. Được rồi, lên xe hết đi, Vũ Khâm sẽ đến ngay.”
Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư lúc này đã không còn chính kiến nữa rồi, Giang Mộ Yên nói sao thì chính là vậy, liền leo thẳng lên xe mà không hề nhìn xem người đang đứng đối diện Bùi Vũ Khâm trong đại đường là ai. Nếu không, bọn họ hẳn đã kinh ngạc đếm rớt cằm khi thấy Bùi Dạ Tập.
Trong khi chờ đợi Bùi Vũ Khâm trở lại, Hồng Nguyệt chần chờ một lúc lâu, cuối cùng mới tiếc nuối nói một câu “Thật sự là tiếc quá, mắt thấy đã đến Giang thành, ngày mai là có thể đi tế bái mộ đại nhân rồi, bây giờ lại….”
Hồng Nguyệt còn chưa nói xong, Giang Mộ Yên cũng đã hiểu được ý của nha đầu này, biểu tình nàng nhất thời cũng hơi xấu hổ, nhưng đã nhanh chóng chuyển thành nghiêm túc cùng thành khẩn, nàng vỗ vỗ tay Hồng Nguyệt, nhẹ giọng nói “Hồng Nguyệt, thật xin lỗi. Nếu có thời gian, ta cũng hy vọng có thể ở lại lâu hơn một hôm để mai chúng ta có thể đi tế bái mộ cha. Nhưng mà Hồng Nguyệt, thời gian bây giờ đối với chúng ta mà nói thật sự đã gấp lắm rồi, ta có thể hiểu sự mất mát, khổ sở của em, trong lòng ta cũng tiếc nuối như vậy. Bất quá cũng may Giang thành cách Phỉ Thúy thành nghìn dặm mà thôi, đi xe ngựa cũng chỉ mất dăm ba bữa, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội về viếng mộ cha mà. Còn bây giờ thì đừng nhắc đến nữa, trong lòng Vũ Khâm vốn đã tự trách rất nhiều, nếu chúng ta còn mang vẻ mặt đau khổ như vậy, không phải sẽ khiến Vũ Khâm càng khó chịu hay sao?
Hồng Nguyệt nghe Giang Mộ Yên nói vậy thì lập tức thu lại vẻ mất mát trên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, nhu thuận gật đầu “Dạ, phu nhân, Hồng Nguyệt hiểu rồi. Là Hồng Nguyệt không hiểu chuyện. Trong lòng phu nhân thật ra còn khó chịu hơn cả Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt lại còn khiến cô phải an ủi mình. Hồng Nguyệt thật sự là đáng chết. Phu nhân yên tâm, chuyện viếng mộ đại nhân, Hồng Nguyệt một chữ cũng sẽ không nhắc đến nữa.”
“Hồng Nguyệt ngoan! Vậy phấn chấn tinh thần lên, đường về nhà sắp tới có thể sẽ đi gấp một chút, em cũng đừng ngại khổ nha!”
“Phu nhân yên tâm, Hồng Nguyệt sẽ không.” Hồng Nguyệt lập tức dùng sức gật đầu cam đoan.
~
“Dạ Tập, ta đi đây, con tự bảo trọng!”
Sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng thấy không thể lãng phí thời gian như vậy được nữa, Bùi Vũ Khâm thân làm cha cũng thật sự không biết nói gì với con mình, đành để lại một câu bảo trọng cùng từ biệt.
“Ta thích nàng!”
Ngay khi Bùi Vũ Khâm vừa xoay người, giọng nói kiên định, vững vàng của Bùi Dạ Tập cũng truyền đến từ phía sau.
Bùi Vũ Khâm không quay đầu, chỉ cất giọng vững vàng mà bĩnh tĩnh nói “Yên nhi đã là thê tử của ta!”
“Ta sẽ có lại được nàng, ta tin như vậy!”
Một câu này của Bùi Dạ Tập giống như đang thề với chính mình. Mà lúc này, Bùi Vũ Khâm lại không nói gì, chỉ nhấc chân bước ra cửa lớn nơi giờ đã trở thành khách điếm Tập Giang.