“Dạ, phu nhân!”
Hồng Nguyệt cũng là lần đầu tiên thấy lão gia vô địch nhà mình cũng sợ thứ gì đó, thiếu chút cũng choáng váng. Sau khi nghe phu nhân nói thì nàng mới giật mình, rồi lập tức chạy ra ngoài.
“Yên nhi, ta thật sự không sao!”
“Được rồi, đừng cậy mạnh nữa. Ở đây không có gương, nếu không nên đưa chàng nhìn thử một cái. Mặt trắng bệch như quỷ rồi mà còn nói không sao!
Ai cũng có nỗi sợ. Sợ máu cũng không phải chuyện gì dọa người. Nếu không ổn thì chúng ta về thôi, dù sao trời cũng sắp tối rồi.”
Bùi Vũ Khâm còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Giang Mộ Yên liếc, còn tặng thêm một câu “Không cho chàng mở miệng. Nghe lời ta là được rồi!”
Thấy Giang Mộ Yên kiên trì như vậy, Bùi Vũ Khâm cũng chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng, không nói nữa.
Thanh Thư và Bùi Huyền là những người tận mắt giám sát quá trình ngâm da dê. Sau khi hết thảy đã xong thì hai người mới bước lại định báo cáo.
Kết quả là Giang Mộ Yên vừa ngửi được mùi dê rất nhẹ trên người bọn họ cùng vị tanh của máu thoảng trong không khí thì dạ dày nàng liền nhịn không được quặn lên một cảm giác buồn nôn.
Đã biết Thanh Thư và Bùi Huyền không hề trực tiếp ngâm da dê mà chỉ đứng cạnh hố nhìn thôi mà trên người đã có mùi như vậy, càng không cần tưởng tượng đến cảnh nàng và Vũ Khâm đứng cạnh hố thì như thế nào. Ngửi được mùi máu, mùi dê quá nồng, không biết nàng có ói tại trận luôn hay không nữa.
Thanh Thư tinh mắt thấy sắc mặt Giang Mộ Yên đột nhiên trắng bệch liền nhanh chóng lui về sau hai bước, lo lắng hỏi “Phu nhân, là trên người Thanh Thư có mùi sao?”
Bùi Huyền thấy sắc mặt Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm không được tốt thì cũng vội vàng né ra mấy bước, thần sắc có vẻ bất an nhìn bọn họ nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái không thôi. Theo ấn tượng của hắn thì nói Giang Mộ Yên là một nữ nhân, sợ máu cũng dễ hiểu đi, nhưng thúc thúc Bùi Vũ Khâm nhìn không giống người vô dụng như vậy a, sao mà sắc mặt hắn lại còn muốn khó coi hơn cả Giang Mộ Yên thế kia?
“Thanh Thư, chuẩn bị tốt hết rồi sao?” Giang Mộ Yên lại không trả lời vấn đề của Thanh Thư mà hỏi lại một câu.
“Dạ, phu nhân. Chuẩn bị xong hết rồi!”
“Vậy là được rồi. Thôi, không còn chuyện gì nữa, các ngươi làm rất tốt, ta cũng sẽ không đi kiểm tra. Trong một tháng tới, ai cũng không được động đến thứ trong hố kia. Chỉ cẩn mỗi ngày phái người đến nhìn xem, thấy nước trong hố ít thì thêm vào, nếu nước đủ nhiều thì đừng động đến là được!”
“Dạ, phu nhân. Thanh Thư biết rồi!”
“Vậy hôm nay tới đây thôi. Ta hơi mệt rồi, cùng Vũ Khâm về trước. Ở đây giao lại cho Thanh Thư ngươi!”
“Phu nhân yên tâm. Thanh Thư hiểu!”
Vừa nói xong, kiệu cũng đã đến đây. Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm cũng không chần chờ nữa, hai người lập tức bước lên, phu khiêng liền nâng kiệu rời đi.
Mắt thấy Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm đều đi hết, Bùi Huyền tuy còn muốn ở lại nghiên cứu xem cái loại đá màu trắng ngâm nước này có bí mật gì nhưng cuối cùng vẫn thôi. Giang Mộ Yên đã nói phải ngâm suốt một tháng, vậy hắn cũng không cần phải gấp. Chờ thêm mấy ngày nữa, buổi tối thừa dịp không có ai lại chạy đến xem rốt cuộc trong hố này có cái gì huyền bí cũng được.
Nghĩ vậy, Bùi Huyền cũng xoay người rời đi.
~
Nửa canh giờ sau, Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên cuối cùng cũng về đến Lưu Vân tiểu trúc, tuy nhiên sắc mặt hai người vẫn chưa đỡ hơn chút nào. Hồng Nguyệt thấy tình huống không tốt lắm liền lập tức cho người gọi đại phu đến.
Mà không khéo là trong phủ bây giờ ngoại trừ Lâm đại phu, người bị Giang Mộ Yên gọi là ‘lang băm’ kia thì không còn ai khác. Người thì xin nghỉ ra ngoài có việc vẫn chưa về, người thì mẹ già trong nhà mới qua đời, hai ngày trước vừa vặn mới xin Bùi Vũ Khâm nghỉ về quê lo tang, nhất thời không thể trở về. Còn vị đại phu mà Giang Mộ Yên có vẻ coi trọng thì đúng lúc lại đổ bệnh, tất nhiên cũng không thể đến khám. Ngoại trừ vị ‘lang băm’ kia, vốn không còn đại phu nào khác. Vậy nên Hồng Nguyệt cũng không thể không mời lão đến.
Mà vị ‘lang băm’ kia, từ sau khi bị đương gia phu nhân ghét bỏ, trong lòng lão cũng thật ủy khuất, cảm thấy Giang Mộ Yên thật sự oan uổng lão. Mạch tượng của nàng lúc đó nếu đổi là một đại phu khác đến xem thì phỏng chừng cũng nói như lão thôi. Đương nhiên lão cũng không phủ nhận mình thật sự có hơi khuếch đại tình huống của phu nhân lúc đó, bất quá chẳng phải nói vậy càng chứng tỏ y thuật lão cao siêu ư? Sao có thể phụ sự ưu ái, coi trọng của lão gia được?
Ai ngờ phu nhân lại như vậy, nhận định lão là thần y giả mạo bất tài, khiến lão vốn được mọi người tôn trọng giờ lại bị xem thường…
Lâm đại phu càng nghĩ càng cảm thấy uất ức không thôi. Thật sự là oan khuất mà không thể giải bày a!
Nếu không phải thấy Bùi lão gia vẫn đối xử với lão như trước, hơn nữa bạc Bùi gia cấp thật sự cao hơn những chỗ khác rất nhiều thì lão đã sớm rời khỏi Bùi gia đi kiếm nhà khác rồi.
Hôm nay khó lắm mọi người mới vắng mặt hết, lại nghe nói lão gia và phu nhân đều bởi vì ngửi phải mùi máu mà buồn nôn, cảm thấy thân thể không thoải mái, hy vọng lão đến xem thử. Lâm đại phu liền cảm thấy đây là một cơ hội tốt để giành lại sự tín nhiệm của phu nhân. Nếu lần này lão có thể ra một phương thuốc giúp lão gia và phu nhân cảm thấy thoải mái, tình thần sảng khoái thì có lẽ phu nhân sẽ thay đổi suy nghĩ về lão cũng không chừng.
Lâm đại phu ôm hy vọng như vậy, tất nhiên là muốn vừa ra tay là liền thành công.
Mà trên thực tế, có lẽ ông trời thật sự giúp lão. Vừa mới đưa tay bắt mạch, lão đã chẩn ra một tin tức động trời khiến Bùi gia thiếu chút nữa đã lật ngửa.