Tuy lão gia cố ý tin tưởng Giang Mộ Yên là vô tội nhưng bọn họ vẫn có chút nghi ngờ. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, hai người cũng không xem trọng Giang Mộ Yên, cũng không biết vì sao lão gia lại đột nhiên coi trọng cùng ưu ái nữ tử này đến vậy.
Nhưng lúc này đối với chuyện Bùi Dạ Tập vậy mà lại bỏ thuốc Giang Mộ Yên, còn dùng sức mạnh cường bạo nàng, bọn họ cũng đồng dạng khinh thường!
Bởi vậy vừa nghe giọng nói đã muốn không chút che giấu vẻ giận dữ cùng chán ghét của Bùi Vũ Khâm thì hai người không hề chần chờ, ngay lập tức bước vào phòng, ánh mắt không hề liếc về phía giường một chút đã một trái một phải chế trụ hai bả vai Bùi Dạ Tập, thậm chí còn sợ hắn la lớn sẽ gọi đến càng nhiều người mà Nghênh Phong trực tiếp điểm lên á huyệt của Bùi Dạ Tập, sau đó mang ra ngoài dưới ánh mắt cực độ bất mãn cùng phẫn nộ khó hiểu của hắn.
Tiếp theo, Nghênh Phong chủ động xách Bùi Dạ Tập lên kẹp ngang người, sau đó bước chân như gió mang đi. Mà Triển Tịch thì đóng lại cửa phòng, bộ dáng không có chuyện gì xảy ra mà canh giữ trước cửa phòng Giang Mộ Yên như trước.
Vừa làm xong hết thảy, Hồng Nguyệt cũng ló đầu ra tìm hiểu từ phòng nàng cách đó không xa “Xin hỏi Triển đại nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì, Hồng Nguyệt cô nương ngủ đi, có Triển Tịch ở đây, an toàn của Mộ Yên tiểu thư được bảo đảm!”
Triển Tịch vẫn rất có hảo cảm với tiểu nha đầu trung thành tận tâm này nên giọng nói vẫn rất ôn hòa.
“Vậy là tốt rồi, đa tạ Triển đại nhân giúp đỡ, Triển đại nhân vất vả!”
Hồng Nguyệt nghe nói không có gì thì lập tức nghĩ những tiếng động nàng vừa mơ hồ nghe được phỏng chừng là do nàng suy nghĩ nhiều quá.
Nếu thật sự có thích khách, Triển Tịch sẽ không bình thản canh giữ ở cửa như vậy.
Nàng hoàn toàn quên người âm thầm bảo hộ Giang Mộ Yên lúc trước cũng không phải là Triển Tịch mà là Nghênh Phong.
Nguyên nhân vì buồn ngủ mơ hồ mà Hồng Nguyệt cũng không để ý đến chuyện này, cho nên nàng an tâm rút đầu trở về ngủ.
Mà Bùi Vũ Khâm trong phòng biết ngoài cửa có Triển Tịch thủ là sẽ không để người khác vào. Thoáng chần chờ một chút, sau đó hắn liền nhanh chóng xoay người ngồi trở lại giường một lần nữa, dùng tay dịu dàng lau đi nước mắt Giang Mộ Yên, đau lòng ôm cả người nàng lẫn chăn vào lòng.
“Yên nhi, đừng sợ, là ta. Là ta đến quá muộn, khiến nàng bị sợ hãi!”
Ánh mắt Giang Mộ Yên vẫn nhắm chặt như trước, chính là nước mắt càng tuôn càng nhiều, nàng lúc này đã bị cảm giác lửa nóng trong người tra tấn đến không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ không phát ra tiếng nói mà là nhịn không được rên rỉ.
Bị Bùi Vũ Khâm nhìn thấy trong tình trạng này, nàng đã xấu hổ đến mức không dám gặp người, Giang Mộ Yên cảm thấy mình căn bản không còn mặt mũi đối mặt với Bùi Vũ Khâm nữa.
Nàng ủy khuất, nàng khổ sở, trong lòng tràn đầy giận dữ cùng phẫn nộ, lại không biết làm thế nào mới có thể nói hết ra.
Ngoại trừ rơi nước mắt, Giang Mộ Yên không biết mình còn có thể làm gì. Ngón tay lau nơi khóe mắt nàng của Bùi Vũ Khâm dịu dàng vô cùng, nhẹ nhàng mơn trớn, dường như có thể giải trừ một ít thống khổ của nàng.
Nhưng Giang Mộ Yên cũng không dám dựa lại quá gần, bởi vì thân thể nàng bây giờ rất khó chịu, nàng không muốn mình như vậy mà đối mặt với nam nhân mình một lòng yêu.
“Yên nhi, đừng suy nghĩ nhiều, đây không phải lỗi của nàng. Qua hôm nay, ta cam đoan sẽ không để bất luận kẻ nào khinh thường nàng. Cho dù là Dạ Tập cũng không được.
Yên nhi, mở mắt nhìn ta được không? Ta muốn nàng nhìn rõ ràng, hiện tại người đang chuẩn bị hôn nàng là ta, không phải bất kì ai khác.”
Bùi Vũ Khâm nói xong liền nhẹ nhàng cúi đầu, dịu dàng lại mang theo mấy phần không được lưu loát hôn lên khóe môi bị thương của Giang Mộ Yên.
Mi mắt Giang Mộ Yên khẽ run, cả người cũng không nhịn được mà trở nên run rẩy, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Trong đôi mắt như sóng nước mùa thu động lòng người kia lúc này ngập tràn áy náy cùng thống khổ, Bùi Vũ Khâm vừa thấy liền cảm nhận được nỗi đau cùng sự uất ức của nàng, nhất thời không khỏi càng thương tiếc mà ôm chặt Giang Mộ Yên hơn.
“Yên nhi, đừng sợ, thật sự không có việc gì. Đều do ta không tốt, lúc ấy ta không nên rời khỏi nàng, để nàng trở về một mình. Đều do ta, chờ qua tối nay, nàng muốn trách ta phạt ta thế nào cũng được, chỉ cầu nàng lúc này đừng khóc nữa.”
Lời nói dịu dàng, hôn lên đôi mắt đã sưng đỏ kia, khẽ nếm lấy giọt nước mắt mằn mặn, bàn tay Bùi Vũ Khâm cũng nhẹ nhàng phủ lên lưng Giang Mộ Yên.
Chậm rãi cầm tay nàng đặt lên ngực mình, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thong thả lại kiên định ngã xuống giường –
~
Ánh nến cháy hết cuối cùng cũng tự động tắt.
Màn giường gần như đã bị kéo hỏng lúc này đang nửa giắt trên giường, che đi cảnh xuân như ẩn như hiện.
Bùi Vũ Khâm nắm lấy tay Giang Mộ Yên, dẫn dắt nàng từ từ cởi xiêm y của mình, đồng thời nhẹ giọng nói với nàng “Yên nhi, nàng xem, đây là tay nàng, đây là ta. Là nàng đang cảm nhận ta, thấy không?”
Giang Mộ Yên không hé răng nhưng ánh nước mắt vì cảm động cũng đã ẩn hiện.
Trong bóng đêm, cho dù không thấy rõ đối phương nhưng vẫn có thể thấy giọt nước mắt trong suốt đó lóe lên.
Bùi Vũ Khâm hôn lên ngay đôi mắt Giang Mộ Yên, lại lần nữa liếm đi nước mắt của nàng, sau đó mới chậm rãi hôn lên vành tai nàng.
Từng chút từng chút thả lỏng sự khẩn trương cùng thần kinh bị kinh hách cực độ của Giang Mộ Yên, thật lâu sau, nàng mới phát ra vài tiếng rên rỉ tinh tế từ mũi.
Bùi Vũ Khâm nhất thời như được ủng hộ, nụ hôn cũng càng dịu dàng, kiên nhẫn hơn.
Mỗi động tác của hắn đều nhẹ nhàng như cánh ve, cho dù quần áo trên người toàn bộ đều đã cởi xuống, hắn cũng không vội vã mà vẫn cách một tầng chăn như trước, hôn lên mỗi bộ phận trên mặt Giang Mộ Yên, đối với những phần từ cổ trở xuống, hắn một chút cũng không đi quá giới hạn.
Chỉ là khi hôn lên môi nàng, hắn nhẹ giọng hỏi ý “Yên nhi, bên ngoài chăn rất lạnh, nàng đồng ý chia sẻ cho ta chút ấm áp sao?”