Trên đường rời khỏi Lưu Vân tiểu trúc, Tần Hồng Diệp cùng Lí Tương Vân sau lần thương lượng để thúc đẩy hôn sự của Bùi Dạ Tập cùng Giang Mộ Yên hôm đó đến nay mới trao đổi ý kiến một lần nữa.
“Hồng Diệp, tỷ nghĩ tình huống hiện tại là như thế nào?”
“Tương Vân, chuyện này sao muội còn hỏi ta, trong lòng muội hẳn phải rõ hơn ta mới đúng. Muội bị điều đến Húc Dương viện đã là rất bất lợi rồi, mà ta cũng đang rất đau đầu!
Không nói đến hai nữ nhân kia sao có thể không biết chuyện muội vẫn luôn giao hảo với ta, nay ngay cả Vân Ái Liễu kia cũng có chuyện tốt, chỉ có muội và ta – hừ –”
Tần Hồng Diệp nói đến đây liền nhịn không được bất bình hừ lạnh một tiếng.
“Tệ hơn là cọc hôn sự của Giang Mộ Yên cùng Bùi Dạ Tập này nói giải trừ thì giải trừ đi, còn lôi Phong nhi của ta vào, khiến ta bây giờ muốn tìm Giang Mộ Yên nói chuyện sổ sách cũng không thể mở miệng. Muội nói xem tình huống này xấu đến mức nào?”
Vừa nghe Tần Hồng Diệp nhắc đến chuyện Bùi Phong, Lí Tương Vân tất nhiên không quên ánh mắt có ý châm chọc khiêu khích cùng những lời Bùi Dạ Tập nói hôm đó.
Nàng không nhịn được hỏi một câu “Hồng Diệp, muội đang muốn hỏi tỷ, đang yên lành, tại sao Phong nhi lại chen một chân vào giữa đôi oan gia đó chứ?”
“Muội hỏi ta, ta biết hỏi ai đây. Hỏi Phong nhi nó không nói, tổng không thể bảo ta đi hỏi Dạ Tập chứ? Bây giờ Dạ Tập đã xem Phong nhi của chúng ta là cái gai trong mắt, khiến người bá nương nó vốn không để vào mắt là ta lại càng xa cách, ta mở miệng thế nào đây?
Cái này phải nói đến Yên nhi, rõ ràng lúc trước rất thích Dạ Tập, một bộ nhận định chắc chắn, thế nào mà mắt thấy mọi chuyện sắp thành thì nó ngược lại đổi ý, quậy ra cái gì mà giải trừ hôn ước, này không phải càng thêm phiền toái sao?”
Tần Hồng Diệp nói đến đây liền mang một bụng tức giận trút lên đầu Giang Mộ Yên.
Mà Lí Tương Vân vì trong lòng đã nhận định là Giang Mộ Yên này chỉ dùng kế lạt mềm buộc chặt cho nên nghe xong lời Tần Hồng Diệp thì ngược lại nở nụ cười.
“Hồng Diệp, tỷ sai lầm rồi, suy nghĩ của muội và tỷ hoàn toàn tương phản. Hành động này của Mộ Yên rất đúng lúc, nó là một đứa thông minh, rất biết nắm bắt cơ hội! Lúc này Dạ Tập phỏng chừng trốn không thoát lòng bàn tay của nó rồi!”
“Tương Vân, muội nói lời này là thế nào? Sao ta lại nghe không hiểu?”
Tần Hồng Diệp nghe vậy thì không thể hiểu được, nhất thời mở miệng hỏi.
“Hồng Diệp, tỷ đừng gấp, ba ngày sau là có thể hiểu được!” Trong lòng Lí Tương Vân đã lên kế hoạch tốt cho nên bày ra bộ dáng thần bí như đã biết trước.
Thấy điệu bộ thần bí của Lí Tương Vân, trong lòng Tần Hồng Diệp lại càng khó hiểu.
Bất quá thấy Lí Tương Vân nắm chắc như vậy thì ba ngày sau, mọi chuyện hẳn sẽ chuyển biến tốt hơn nên nàng cũng không hỏi nữa, chỉ theo bản năng xuy một tiếng, không cho là đúng nói “Xem điệu bộ biết trước của muội kìa, còn giữ bí mật đối với ta nữa sao? Được rồi, ta không hỏi nữa, ba ngày sau ta chờ xem cái gì gọi là ‘thời điểm tốt’, nhưng trăm ngàn lần đừng biến khéo thành vụn!”
Lí Tương Vân không hé răng, chỉ tự tin cười cười, bộ dáng không thèm để trong lòng những lời của Tần Hồng Diệp.
Nàng nào biết đâu những chuyện xảy ra ba ngày sau lại vừa vặn đúng với lời Tần Hồng Diệp nói ra lúc vô ý này.
Bất quá bây giờ tất nhiên không có ai biết được kết quả ba ngày sau, cho nên kế hoạch ‘trợ giúp’ của Lí Tương Vân vẫn được tiến hành như trước.
~
Chớp mắt đã hai ngày đã trôi qua.
Trong hai ngày này, Bùi Dạ Tập cơ hồ không về nhà, cũng chưa từng thanh tỉnh. Sau khi nổi giận đùng đùng rời khỏi sân của Bùi Vũ Khâm hôm đó, Bùi Dạ Tập vốn không về nơi hắn ở mà trực tiếp ra khỏi phủ, đến chỗ tiểu thiếp thứ tám của hắn.
Vừa vào cửa đã dặn mĩ thiếp chuẩn bị mười bầu rượu ngon, sau đó hắn liền buồn bực nhốt mình trong phòng, bắt đầu những ngày say rượu mơ mơ màng màng.
Nhưng Bùi Dạ Tập vốn hay ra vào chốn phong lưu, đã sớm luyện được tửu lượng hơn người, trong chốc lát sao có thể say chứ?
Hơn nữa con người thường là vào lúc càng muốn say rượu thì lại càng không say được.
Thời điểm này thường là thống khổ nhất.
Hiện nay Bùi Dạ Tập đúng là đang trong tình trạng này!
Hắn muốn uống rượu nhanh chóng, sau đó có chuyện gì không vui, không thoải mái đều có thể quên đi, nhưng càng uống nhiều, hình ảnh Bùi Vũ Khâm cha hắn ôm Giang Mộ Yên lại càng rõ ràng hơn! Thậm chí còn xuất hiện hình ảnh Giang Mộ Yên đứng trước cửa thư phòng ở Yên Vân lâu nói với hắn cho dù nam nhân trên đời chết hết, chỉ còn một mình Bùi Dạ Tập hắn, nàng cũng không cần!
Hai hình ảnh này khiến nỗi hận của Bùi Dạ Tập đối với Giang Mộ Yên càng sâu hơn.
Nhưng Bùi Dạ Tập lại không phát hiện dưới sự hận thù đó còn có một cảm xúc khác đang ngày càng khắc sâu, ngày càng lan tràn, đó chính là – hắn không rõ vì sao Giang Mộ Yên lại không thích hắn nữa?
Nhị phu nhân Tần Hồng Diệp không phải nói ba năm nay Giang Mộ Yên vẫn luôn thích hắn sao? Vì sao bây giờ đột nhiên không còn nữa?
Trong ánh mắt nàng từ khi nào đã có hình bóng của một nam nhân khác, mà người này chính là cha hắn.
Trong lòng Bùi Dạ Tập chỉ còn lại oán hận cùng không cam lòng, bất quá chỉ là một cửu thiếp tới tận cửa xô xát với nàng thôi, có đáng giá để nàng làm vậy sao?
Cư nhiên vì chuyện này mà trở mặt.
Bùi Dạ Tập cảm thấy nữ nhân thật sự là không thể nói lý, nhất là nữ nhân gọi là Giang Mộ Yên này lại càng không!