“Làm càn! Ai dám? Đại tẩu đừng tức giận, đều do Vũ Khâm mấy năm nay không dạy dỗ Dạ Tập cho tốt nên nó mới dám không tôn kính người lớn như vậy! Người đâu, gia pháp!”
Giọng nói Bùi Vũ Khâm nhất thời lớn hơn vài phần, Thanh Thư cúi mi lên tiếng “Dạ, lão gia!”
Không lâu sau, một cây thước rộng ba tấc, dài khoảng ba thước* đã được mang lên. Bùi Vũ Khâm nhận lầy gia pháp liền đứng lên “Dạ Tập, ta hỏi lại một lần, ngươi có biết sai chưa?”
(R: một thước là khoảng 1/3 mét, 10 tấc bằng 1 thước. Vậy là cây gia pháp này rộng 10cm, dài 1m. Cái bản nó bự z thì oánh đâu có đau đâu ta, k lẽ dày lắm ò.Ó).
“Cha, con đúng là có sai, nguyện chịu gia pháp! Xin cha ra tay!”
Bùi Dạ Tập quỳ thẳng tắp, cao giọng nói.
Bùi Vũ Khâm cũng không nương tay, hạ một đòn thật mạnh đầu tiên lên lưng hắn “Nếu biết sai, ta đây hỏi ngươi, ngươi sai chỗ nào?”
“Con không nên thân là nam tử lại lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li! Con biết sai!” Bùi Dạ Tập ngẩng cao đầu nhìn bức hoành phi gia huấn của Bùi gia treo ngay chính điện, lớn giọng đáp.
“Còn gì nữa?” Đòn thứ hai cũng giáng xuống.
“Con không nên không nghe lời cha, còn vô cớ oan uổng Mộ Yên! Con biết sai!” Bùi Dạ Tập lại lần nữa lớn tiếng trả lời.
Theo lời nói của hắn, đòn thứ ba cũng đánh tới cùng một chỗ trên lưng.
Lúc này Bùi Dạ Tập không đợi Bùi Vũ Khâm hỏi đã tiếp tục thành khẩn kiểm điểm sai lầm của mình.
“Con không nên nói lời ác độc làm tổn thương đến thê tử chưa cưới, lại càng không nên khiến nàng thương tâm khổ sở! Con biết sai!”
“Con không nên vi phạm năm điều phụ thân dạy bảo, cả ngày không biết phấn đấu, chỉ lo tầm hoa vấn liễu. Con biết sai!”
“Con không nên……”
Toàn bộ đại đường chỉ nghe giọng Bùi Dạ Tập liên tục ‘con không nên’, ‘con biết sai’, cùng với tiếng vang khi cây thước trên tay Bùi Vũ Khâm đánh lên lưng Bùi Dạ Tập.
Không bao lâu, trên lưng Bùi Dạ Tập đã chảy đầy máu, giọng nói của hắn cũng nhỏ hơn trước không ít, chỉ có bóng lưng vẫn thẳng tắp như trước.
Sau nửa canh giờ, ngay cả Tần Hồng Diệp cũng đã nhịn không được, bởi vì trên cây gia pháp kia lúc này đã dính đầy máu tươi.
Nhưng Bùi Vũ Khâm còn chưa dừng tay, mà Bùi Dạ Tập cũng vẫn liên tục một tiếng lại một tiếng ‘con biết sai’!
Hai cha con này căn bản đều quật cường như nhau.
‘“Lão gia, lão gia, đừng đánh! Đừng đánh! Đánh nữa sẽ chết người!”
Lí Tương Vân vẫn đứng sau rèm quan sát hết thảy rốt cuộc cũng nhịn không được mà vọt ra ngăn cản Bùi Vũ Khâm tiếp tục chấp hành gia pháp.
Tuy Bùi Dạ Tập thường ngày cũng không để Tương di nàng vào mắt, nhưng nếu đánh chết hắn, đối với nàng cũng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
Cho nên mặc kệ là vì lợi ích của mình cũng tốt, vì toàn bộ Bùi gia cũng được, nàng đều phải đi ra ngăn cản.
Mà Thanh Thư thấy Tương di chạy ra thì cũng lập tức quỳ xuống “Lão gia, không thể đánh nữa. Lưng của thiếu gia đều đã nát, nếu đánh nữa thật sự sẽ chết người. Đại thiếu gia đã biết sai rồi, lão gia ngài cũng bớt giận đi!”
Tần Hồng Diệp thấy Thanh Thư cùng Lí Tương Vân đều nhảy ra cầu xin, tuy nàng từ đầu đến cuối cũng chưa nghe được Bùi Dạ Tập nhận sai với nàng câu nào, nhưng hắn dù sao cũng là đứa con duy nhất của Bùi Vũ Khâm. Nếu thật sự vì nàng mà bị đánh đến thương tật, Bùi Vũ Khâm tuy ngoài miệng không nói nhưng không chừng trong lòng đã hận nàng không ít.
Dù sao Bùi Dạ Tập cũng đã bị giáo huấn không nhỏ, nàng cũng nên buông tha.
Vì thế, Tần Hồng Diệp cũng nhanh chóng khóc lên“Lão gia, lão gia, Tương Vân muội tử cùng Thanh Thư nói rất đúng. Mau dừng lại. Ngài nếu đánh tiếp, lỡ như đánh đến đại thiếu gia bị thương tật, ngài bảo thiếp thân còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Bùi gia a. Ngài đây không phải muốn người làm đại tẩu ta trở thành tội nhân thiên cổ sao?”
“Lão gia –”
Ba người lại đồng thanh thỉnh cầu một tiếng, Bùi Vũ Khâm lúc này mới chịu ngừng gia pháp “Dạ Tập, con đã biết sai,như vậy bắt đầu từ hôm nay phải sửa đổi. Hiện tại con lập tức đến từ đường cho ta, chưa quỳ đủ ba ngày thì không được đứng lên!”
“Dạ, cha!”
Bùi Dạ Tập cơ hồ là cắn răng gật đầu, lảo đảo muốn đứng lên. Thanh Thư thấy vậy vội vàng chạy lên dìu, nhưng Bùi Dạ Tập lại không muốn hắn đỡ, tự mình đứng lên, sau đó tập tễnh đi ra cửa.
Thanh Thư cùng Tương di đành phải nhanh chóng cẩn thận chạy theo phía sau Bùi Dạ Tập, một đường hộ tống hắn đến từ đường, sau đó thấy hắn té xỉu trước mặt bài vị tổ tông mới lo lắng xông lên đỡ.
Một trận này, vừa mời đại phu, sau đó xử lý miệng vết thương, hầm thuốc, cho uống, loay hoay đến hơn nửa đêm.
~
Lại nói Bùi Vũ Khâm sau khi đánh con trai duy nhất, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Tuy Dạ Tập từ nhỏ đến lớn không giống những đứa nhỏ bình thường khác nhưng cũng là máu mủ tình thâm. Hắn chỉ có một đứa con này, trong lòng vẫn luôn rất che chở nó.
Nhưng Dạ Tập hôm nay làm chuyện như vậy khiến hắn quả thật rất thất vọng. Con không có hứng thú với kinh thương, hắn không trách. Con phản đối cọc hôn nhân hắn sắp đặt này nên cố tình nạp rất nhiều thiếp, hắn cũng y theo. Nhưng hắn như thế nào cũng không ngờ Dạ Tập sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, sáng sớm hôn nay lại đến Yên Vân lâu nhục mạ Yên nhi. Trong lòng hắn không khỏi cảm khái ‘nộ kỳ bất tranh*’!
(R: nộ kỳ bất tranh: tức giận vì ai đó không chịu tranh giành. K hiểu lắm nhỡ ò.Ó).
Thôi, nếu Dạ Tập thật sự không muốn Mộ Yên làm thê tử đến vậy, hắn người làm cha này sao có thể ép buộc được?
Nghĩ đến nha đầu Mộ Yên kia năm nay cũng mười bảy, Dạ Tập nếu không thể cho người ta hạnh phúc thì cũng không nên chậm trễ nhân duyên của người ta nữa. Chuyện này nếu là vì hắn dựng lên thì cũng nên để hắn đi giải quyết!
Bùi Vũ Khâm sau khi trấn an Tần Hồng Diệp, cho người đưa nàng về Phi Hoa viện liền thay xiêm y, một mình lên kiệu, không gọi Thanh Thư đã để người nâng đến Yên Vân lâu của Giang Mộ Yên.