“Yên nhi, nàng đã rõ hết những điều đó rồi mà vẫn tin tưởng hắn sao? Nàng cho rằng một kẻ thù từng năm gai nếm mật như vậy sẽ vì các loại nỗ lực của nàng trong ba năm nay mà thay đổi ư?” Bùi Vũ Khâm vẫn không muốn thỏa hiệp, không muốn nhẹ dạ.
Không phải hắn không để ý thỉnh cầu của Yên nhi mà vì quan tâm mẹ con nàng, chính do quá quan tâm nên hắn không thể xem như không có việc gì.
Người như Bùi Thương, hoặc là quân tử cao cao tại thượng không nhiễm bụi trần, hoặc là kẻ liều mạng dù có vùi thân dưới bùn cũng không sợ hãi bất luận chướng ngại nào.
Mà hắn hôm nay, có thể buông bỏ họ tên, chủ động yêu cầu bán mình làm nô, vĩnh viễn hầu hạ ở Bùi gia. Hy sinh như vậy, bỏ qua nhiều thứ như vậy, không quan tâm quá trình mà chỉ cần kết quả, ai có thể làm đến thế?
Hắn tin lời Yên nhi, nam nhân này thật sự rất có tài. Nếu có thể mời y giúp đỡ cho Bùi gia, hắn và Yên nhi có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng vấn đề chính là tâm của y, nam nhân này căn bản không có khả năng sẽ giúp đỡ bọn họ. Trong lòng hắn ngoại trừ sự hận thù đối với bọn họ thì không còn thứ gì khác.
Người ta nói mười năm nằm gai nếm mật còn không thể mài mòn ý chí chiến đấu, thay đổi ước nguyện ban đầu. Hôm nay Bùi Thương tự bán thân làm nô mới chỉ ba năm, Yên nhi lấy đâu ra sự tự tin rằng nam nhân này đã đến lúc được lựa chọn?
Hay là y cũng đang đợi bọn họ chân chính buông bỏ phòng bị, sau đó đánh trả lại một kích thật mạnh.
Trên đời này, có thể hiểu nam nhân nhất vĩnh viễn không phải nữ nhân, mà là chính bản thân nam nhân.
Cho nên Bùi Vũ Khâm sẽ không dễ dàng để kẻ địch bên cạnh mình tiếp tục ngủ say nữa! Hắn đã dễ dàng tha thứ ba năm, vậy là đủ rồi!
“Vũ Khâm, nói vậy là lần này bất luận thế nào chàng cũng sẽ không thỏa hiệp, đúng không?”
“Yên nhi, xin lỗi. Ta là trượng phu của nàng, cũng là cha của Tang nhi, Cần nhi, càng là một nam nhân yêu các nàng. Ta cũng có sự lo lắng và suy tính của bản thân. Ba năm đã là cực hạn có thể tha thứ của ta. Những ngày tháng lo lắng khôn nguôi như vậy, ta thật sự không muốn tiếp tục nữa.
Chúng ta vốn không có nghĩa vụ phải sống trong sự bất an như vậy, nàng hiểu không? Chỉ vì thỉnh cầu của nàng, nàng nghĩ lương tâm mình có điều hổ thẹn, muốn bồi thường cho hắn nên ta mới cho hắn thời gian.
Chỉ là ba năm đã trôi qua mà hắn vẫn không bộc lộ thân phận thật sự, cũng không chân chính bày tỏ thái độ. Ta không tin thời gian dài như vậy chưa đủ để hắn thấy sự khác nhau giữa nàng và Giang Mộ Yên trong quá khứ kia.
Nếu thật vậy, hắn cũng không có tư cách, lại càng không đáng để ta dành thêm thời gian nữa.
Mọi người đều đã không còn đường lui. Ta muốn bảo vệ gia đình và hạnh phúc của ta. Hắn muốn giải quyết thù hận trong lòng hắn. Nếu trước sau gì cũng có một ngày phải thẳng thắn đối mặt nhau thì sao không để ngày đó đến sớm một chút?
Lại nói tiếp, thân nhân của hắn là người bị hại, lẽ nào Bùi gia chúng ta là kẻ hại người hay sao? Người thân của hắn hợp mưu với người khác muốn làm hại Bùi gia chúng ta, nếu không phải âm kém dương sai có Yên nhi nàng đến đây thì hôm nay Bùi gia rốt cuộc họ gì còn chưa biết đâu.
Lẽ nào hắn cho rằng nếu Giang Mộ Yên có được Bùi gia thì người thân đó của hắn cũng sẽ có kết tục tốt ư?
Bùi Vũ Khâm ta còn chưa tính sổ với họ vì xem nhà ta như chỗ không người mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, hắn ngược lại, ẩn nấp trong nhà ta thời gian dài, lại ăn của ta dùng của ta, vậy mà còn dám danh chính ngôn thuận hận Bùi gia của ta sao?
Yên nhi, nàng nói xem trên đời này có đạo lý đó hay không?”
Giang Mộ Yên im lặng.
Vũ Khâm nhiều năm nay chưa từng lớn tiếng nói chuyện, hôm nay lại nói ra một loạt lời như nã đạn thế, hiển nhiên là oán khí trong lòng cũng không ít.
Mà nàng cũng biết, ba năm cố gắng không quan tâm đến Bùi Thương đã mài mòn hết một chút kiên trì của cùng của nam tử yêu nàng này. Vũ Khâm của nàng trước giờ chưa từng là một người thật sự nho nhã, lòng dạ rộng rãi. Bên trong, tính bao che khuyết điểm của Vũ Khâm là vô cùng nghiêm trọng.
Đối với hắn mà nói, mọi người trên đời này đều không thể khiến hắn quan tâm bằng nàng và hai đứa trẻ. Vì thế chỉ cần có thứ gì có thể uy hiếp đến sự an toàn của các nàng tồn tại, như vậy dù có phải dùng đến thủ đoạn cực kỳ đê tiện, Vũ Khâm cũng tuyệt đối không chút nương tay.
Điều này nàng đã sớm biết. Chỉ là hết lần này đến lần khác, nàng đều bị sự thâm tình như biển của hắn bao vây mà quên đi sự cứng cỏi trong bản tính của hắn.
Nàng vẫn cho rằng mình chính là người sáng suốt như gương trong thế cục rối như tơ này, nhưng bây giờ xem ra trong lòng mỗi người đều có một tấm gương. Người có thể thấy rõ không chỉ một mình nàng. Ngay từ đầu, Vũ Khâm cũng đã minh bạch hết rồi!
Đúng vậy, chuyện đã đến nước này, xem ra nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngả bài nữa!
Nhưng dù vậy, trong lòng nàng vẫn còn mong muốn Bùi Thương có thể tỏ thái độ thích hợp trước khi Vũ Khâm chuẩn bị hành động. Nếu không, nàng cũng không còn lý do gì để giữ hắn lại.
~
Hừng đông. Ngọn đèn trong phòng Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên suốt đêm không tắt. Một đêm này, Giang Mộ Yên vẫn cố chấp ngồi bên bàn cả buổi tối, mà Bùi Vũ Khâm cũng đứng sau lưng ôm nàng từ đầu đến cuối, để nàng có thể dựa vào.
Chỉ là đối với vấn đề xử lý Bùi Thương, tâm hai người cũng lần đầu tiên không cùng một hướng.
Mà Bùi Thương lúc này cũng chậm rãi nắm chặt mảnh vải trong tay, nhẹ nhàng đứng lên.
Cũng trải qua một đêm không ngủ, trong mắt hắn hằn lên tơ máu đỏ, thế nhưng ánh mắt đã vứt bỏ bi thương mà khôi phục lại sự trầm tĩnh.
Hắn vuốt vuốt vạt trường bào màu xanh, im lặng mở cửa bước ra ngoài. Đích đến… là sân nơi Giang Mộ Yên ở.