Một người thì tay chân mềm nhũn, không có sức để chủ động. Một người thì không biết gì, ngốc ngốc cọ sát mà chủ động. Cả hai đều cảm thấy không mấy dễ chịu.
Đừng thấy Giang Mộ Yên không chút kỷ xảo mà coi thường, nàng cũng đã thấy trên TV một chút rồi. Trong tâm trí nàng tất nhiên hy vọng Bùi Vũ Khâm cảm thấy thoải mái, cho nên Giang Mộ Yên liền cố gắng thử tất cả những hình ảnh mình đã từng thấy lên Bùi Vũ Khâm một lần xem hắn thích như thế nào. Hoặc là nói nàng không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể bắt chước làm theo những chuyện trước kia chưa bao giờ dám, cũng không có cơ hội làm lên Bùi Vũ Khâm một lần.
Này chỉ khổ cho Bùi Vũ Khâm, mấy lần rõ ràng Yên nhi đã thành công chạm đến chỗ hưng phấn nhất của hắn nhưng nháy mắt sau đó, tay nàng đã chuyển qua một chỗ khác, khiến hắn vừa hưng phấn vừa khó chịu. Nhưng mà hắn lại không thể lên tiếng thúc giục, miễn cho Yên nhi thật vất vả mới chịu chủ động vì xấu hổ quá mà bỏ dỡ giữa chừng. Vậy hắn phải làm sao a?
Cho nên ngoại trừ nhích người, cố gắng phối hợp với động tác của Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm cũng chỉ có thể dùng giọng nói dịu dàng mà lửa nóng cổ vũ nàng.
~
Cứ như vậy hơn nửa canh giờ sau, hai người đã lên đến trạng thái không thể nhịn được nữa.
Bùi Vũ Khâm dù không muốn thúc giục nhưng lúc này cũng đã không thể nào chịu đựng được sự ham muốn nguyên thủy nhất của con người này. Hắn nhất thời ngẩng đầu, dịu dàng lại mang theo mấy phần gấp gáp hôn lên môi Giang Mộ Yên, cảm giác được mồ hôi ẩm ướt trên da thịt nàng, hơi thở gấp gáp lại càng đan xen vào nhau.
“Yên nhi, vợ của ta! Thỉnh cầu nàng bao dung, tiếp nhận ta thành một thể với nàng đi!”
Tất cả những kích động của Giang Mộ Yên cuối cùng cũng không chịu nổi một câu thỉnh cầu như vậy của Bùi Vũ Khâm, nàng liền nâng người, đợi đến khi tiếp xúc với nơi lửa nóng kia thì lập tức kiên định đẩy xuống.
Nhất thời, từ trong cổ hai người đồng loạt vang lên tiếng ngâm động lòng người nhất, cũng vui sướng nhất. Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy trong đầu mình có một cảm giác mê muội choáng váng mãnh liệt không thể kháng cự. Sự vui sướng giống như muốn nổ tung này đánh sâu vào đầu óc cùng khắp thân thể nàng.
Mà Bùi Vũ Khâm sao có thể không thấy vậy?
Sau khi kết hợp với nhau, có chừng một phút cả hai người không thể cảm nhận được gì khác ngoại trừ niềm vui sướng.
“Vũ Khâm, đẹp quá!”
“Ừm, Yên nhi, đây đều là công lao của nàng!”
“Không, đây là vì chúng ta yêu nhau. Điều tốt đẹp đến nhường này chỉ có những người yêu nhau nhất mới có thể chân chính cảm nhận được.
“Đúng vậy, Yên nhi, vợ của ta, nha đầu ngốc của ta, đời này ta vĩnh viễn sẽ yêu nàng, chỉ yêu một mình nàng!”
“Vũ Khâm, ta cũng yêu chàng, bằng tất cả sự chân thành trong sinh mệnh của ta!”
Trong bóng đêm, cho dù không nhìn thấy nhau nhưng giờ khắc này, bọn họ vẫn tin tưởng tình cảm của đối phương là thật sự.
Sau khi trao cho nhau một nụ hôn nóng bỏng, thời gian giữa hai người giống như tạm thời dừng lại tại lúc này.
Một lúc sau, giọng nói Bùi Vũ Khâm mới từ tính mà dịu dàng vang lên “Yên nhi!”
“Vâng?”
“Không phải nàng định ngủ đó chứ? Cô ngốc đáng yêu nhất của ta, nàng sẽ không nghĩ tướng công của nàng như vậy đã thỏa mãn đi?”
Lời mang vẻ trêu tức này vừa được nói ra, Giang Mộ Yên mới phát giác phần lửa nóng trong thân thể nàng lại càng cứng rắn hơn mấy phần, nhất thời mặt nàng ‘soạt’ một tiếng, đỏ bừng.
“Vậy, vậy, vậy……”
“Động đi nào!”
“…….”
~
Đêm, vẫn còn rất dài. Mà sự vui sướng thuộc về riêng bọn họ vẫn đang tiếp tục.
Đến khi bình mình một ngày mới đến, đôi phu thê Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm này cuối cùng cùng chìm vào giấc ngủ say nhất, cũng hạnh phúc nhất.
Mà trong đại viện Bùi gia lại một lần nữa bắt đầu bận rộn, tuy nhiên không ai muốn đến phá hỏng giấc mơ ngọt ngào của bọn họ. Tất cả hạ nhân đều cố gắng không đến gần tân phòng, cho dù có một hai người không thể không đi ngang thì cũng tận lực thở khẽ, nhẹ tay nhẹ chân bước qua.
Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi mà phơi nắng sớm trên hành lang, hưởng thụ khoảng thời gian an nhàn hiếm thấy.
Gió nhẹ, mây trắng, trời trong nắng ấm, xem ra là dấu hiệu cho thấy sau này mọi chuyện sẽ tốt!
Lúc chạng vạng, khi ánh chiều tà mang tia sáng màu vàng rơi trên hồ sen, Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên trong tân phòng cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh dậy.
Bởi vì quá mệt mỏi, Giang Mộ Yên gần như hoàn toàn nằm trên người Bùi Vũ Khâm, lúc này mở mắt tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy tát nhiên chính là góc cằm cùng khuôn mặt siêu cấp tuyệt mỹ của Bùi Vũ Khâm thì không khỏi cảm thấy mơ hồ không rõ.