Mục lục
Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ring.

Bởi vì bị chuyện lau tóc cho Bùi Vũ Khâm ngắt ngang nên Giang Mộ Yên đã quên không nói với Bùi Vũ Khâm và Thanh Thư chuyện lúc chiều Bùi Huyền có đến nhờ vả. Mãi đến hôm sau, khi Giang Mộ Yên đã dạy cho Bùi Vũ Khâm được một nửa bài học hôm nay thì Thanh Thư đến gõ cửa, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Hắn nhìn Bùi Vũ Khâm, lại nhìn Giang Mộ Yên, dường như không biết có nên mở miệng hay không.

Giang Mộ Yên thì không sao, cũng không cảm thấy có gì bất thường. Nhưng Bùi Vũ Khâm lại có vẻ không vui vì Thanh Thư như vậy, hắn ngẩng đầu, thản nhiên nói “Thanh Thư, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ắc, là, là như vầy, có một người tên Hướng Nhật –”

Thanh Thư nhắc đến hai chữ Hướng Nhật, Giang Mộ Yên lúc này mới nhớ ra mục đích hôm qua Bùi Huyền đến đây, nhất thời vội vàng nói “Thanh Thư, thật xin lỗi, là ta quên. Vốn hôm qua đã định nói với ngươi, kết quả lơ đãng một chút liền quên mất. Hướng Nhật này, ngươi cứ an bày đi, trước đừng cho hắn làm chuyện gì quan trọng, cứ cho hắn làm chút việc nặng này nọ, sau năm ngày ngươi lại đến nói cho ta thái độ làm việc của hắn như thế nào là được rồi!”

Giang Mộ Yên sau khi trầm ngâm một chút liền phân phó như vậy.

Tuy không rõ dụng ý của Giang Mộ Yên nhưng vừa thấy Mộ Yên tiểu thư thản nhiên như đã đoán trước được như vậy, Thanh Thư tất nhiên liền biết Mộ Yên tiểu thư tự có suy tính của nàng, cho nên hắn cũng không hỏi nhiều nữa mà nhanh chóng xoay người rời đi.

Thanh Thư vừa đi, Bùi Vũ Khâm liền nghi hoặc quay đầu hỏi “Yên nhi, Hướng Nhật này là người nào?”

Giang Mộ Yên lắc đầu “Hôm qua chàng vừa đi không lâu thì Bùi Huyền đến đây, còn chỉ tên nói muốn gặp ta với nha hoàn. Ta nghĩ chắc không phải đúng dịp mà giống như hắn căn bản là biết chàng hôm qua đi ra ngoài vậy, nếu không cũng sẽ không trùng hợp đến vậy, chàng vừa đi là hắn liền đến!”

Giang Mộ Yên vừa nói vậy, sắc mặt Bùi Vũ Khâm liền có chút chột dạ cùng sâu xa. Tất nhiên đó không phải vì chuyện Bùi Huyền đến tìm Giang Mộ Yên mà là vì những lời này của nàng gần như đã vô tình nói trúng bí mật của hắn.

Hôm qua đúng là ngày mà mỗi tháng hắn đều ra ngoài một chuyến. Người có tâm muốn biết điều này tất nhiên cũng không quá khó, có điều hắn có tự tin rằng người bình thường không thể nào phát hiện ra được bí mật của hắn. Nhưng che giấu là một chuyện, bị Yên nhi thiếu chút nữa đã vạch trần chân trước như vậy lại là chuyện khác.

Bùi Vũ Khâm cũng biết có rất nhiều người đang ngầm theo dõi nhất cử nhất động của hắn, nhưng hắn lại không ngờ trong những người đó lại có cả Bùi Huyền.

Lúc này lời nói của Giang Mộ Yên vừa vặn là một hồi chuông cảnh báo cho hắn, khiến trong lòng hắn phá lệ nổi lên phòng bị với Bùi Huyền.

Hắn cảm thấy xem ra sau hôm nay, cần phải tra xét lại Bùi Huyền một lần rồi.

Mà Giang Mộ Yên lại không chút chú ý đến vẻ mặt này của Bùi Vũ Khâm. Trong lòng nàng, Vũ Khâm là đối tượng không cần phải phòng bị, cho nên nàng nhanh chóng thuật lại cuộc nói chuyện với Bùi Huyền hôm qua cho Bùi Vũ Khâm nghe. Nhưng nànng lại bỏ qua đoạn trên người Bùi Huyền tỏa ra mùi hương rất quen thuộc, bởi vì nàng nghĩ bản thân mình còn không nhớ ra đã ngửi qua mùi đó ở đâu, có nói cũng không có căn cứ nên thôi.

Nhưng Giang Mộ Yên lại không biết, bởi vì bây giờ nàng không nói chuyện đó cho nên sau này Bùi Vũ Khâm mới gần như là bạc trắng cả đầu.

Đương nhiên, đây là chuyện mà lúc này bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ đến.

Bùi Vũ Khâm sau khi nghe Giang Mộ Yên thuật lại mọi chuyện liền động não suy nghĩ, chỉ hỏi một câu “Có phải Yên nhi cảm thấy Bùi Huyền cũng ham muốn sản nghiệp Bùi gia hay không?”

Giang Mộ Yên lắc lắc đầu “Chuyện này ta không thể khẳng định, bất quá từ chuyện hắn có thể cho người lấy được tờ giấy viết hai câu thơ kia của ta từ chỗ nhị phu nhân, ít nhất có thể chứng minh hắn từng an bày người của mình bên cạnh nhị phu nhân. Nếu Bùi Huyền thật là một người thật lòng muốn cầu công danh, thi đỗ làm quan thì sao phải làm vậy chứ?

Cho dù là phòng bị người khác sẽ gây bất lợi với mẹ con bọn họ thì hình như phải phòng bị tam phu nhân mới đúng. Hơn nữa vì sao lại phải lấy tờ giấy viết câu thơ ta tùy tay làm đi chứ?

Trực giác ta cảm thấy hắn là người không đơn giản!”

Giang Mộ Yên dùng ba chữ ‘không đơn giản’ để đánh giá cơ bản về Bùi Huyền!

Đôi mắt Bùi Vũ Khâm hơi suy tư một chút “Vậy Yên nhi có nghĩ là hắn đã cảm thấy nghi ngờ gì đó với thân phận của nàng hay không?”

Giang Mộ Yên gật đầu “Ta có suy nghĩ đó! Dù sao chàng cũng biết ta là ta, Giang Mộ Yên trước kia mới là tài nữ Đông Vân quốc. Mà ta vô luận là nét chữ hay tính cách đều không giống nàng. Người không quen tất nhiên không thể nào nhận ra, nhưng nếu bên cạnh Bùi Huyền vốn có một người rất quen thuộc với Giang Mộ Yên thì khó nói.”

“Hẳn là không thể nào. Lúc ta mang Mộ Yên từ Gian gia vào Bùi gia thì Giang gia đã không còn ai nữa. Hơn nữa Mộ Yên là con gái một, không hề có huynh đệ tỷ muội gì!

Bất quá Bùi Huyền trước giờ vẫn nói muốn thi công danh. Nàng cũng biết, Đông Vân quốc rất coi trọng văn nhân, cho nên Mộ Yên tuy là nữ tử nhưng lại rất có tài danh. Ở bên ngoài, bất kỳ một bộ chữ nào của nàng cũng có thể bán được giá cực cao. Nếu Bùi Huyền cũng là một trong những người ngưỡng mộ Mộ Yên thì cũng có khả năng sẽ quen thuộc với nét chữ của nàng.

Có điều Bùi Huyền hình như cũng không phải người ngưỡng mộ Mộ Yên. Nếu không, Mộ Yên vào Bùi gia đã ba năm, hắn cũng đã đến bái phỏng rồi. Có thể thấy được Yên nhi, có lẽ hắn chỉ là hoài nghi cùng hiếu kỳ thôi. Dù sao tính cách nàng bây giờ khác rất lớn với sự thanh lãnh của Giang Mộ Yên trước đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK