Nhưng Bùi Huyền lại lắc đầu, có chút do dự nói “Tiểu thư ngài hiểu lầm, nếu chỉ vì vậy, Bùi Huyền cũng đã không đến tận đây cầu Mộ Yên tiểu thư! Bùi Huyền cùng nương mặc dù không có tiếng nói gì trong phủ nhưng nếu muốn giữ lại một người ở Bùi gia thì vẫn có thể mở miệng nhờ thúc thúc. Có điều –”
“Huyền công tử đừng khó xử, mời nói!”
Giang Mộ Yên cũng nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì tuy nói là nàng bị thương nên mới có chuyện đổi hạ nhân nhưng lấy chuyện Bùi Huyền sắp trở thành con rể nhà Vương ngự sử thì tin chắc nếu hắn muốn giữ lại người bà con đó, hẳn sẽ không có ai phản đối. Vậy vì sao hắn phải đến đây cầu xin nàng chứ?
Cho dù muốn xin, trực tiếp đến tìm Vũ Khâm cũng thích hợp hơn a!
Nhưng Bùi Huyền này lại mang vẻ khó xử đến đây, vậy trừ phi chuyện hắn muốn nhờ có liên quan đến nàng.
“Cho người ta cá không bằng dạy người ta câu cá. Ta cùng nương đều hy vọng Hướng Nhật sẽ có một ngày có được thành tựu, không cần quá lớn lao nhưng ít nhất cũng phải thành thạo một nghề. Dù sao cũng không thể ăn nhờ ở đậu mãi, nếu có thể học được chút khả năng, sau này hắn rời khỏi Bùi gia cũng có thể lo được miếng ăn.
Hơn nữa tuy Hướng Nhật hắn hơi khờ khạo nhưng lại rất cần cù, thật thà. Nếu hắn là một kẻ không biết phấn đấu, không có chí cầu tiến thì ta cũng không dám đến nhờ Mộ Yên tiểu thư. Nhưng hắn là một người có khả năng, cứ làm một gã gia đinh quèn ở đây như vậy thật sự rất đáng tiếc.
Nhà nương ta cũng chỉ còn một gã con trai là hắn, giờ đã hơn hai mươi lăm mà vẫn chưa lập gia đình. Nương muốn cho hắn học cái gì đó để vài năm sau có thể rời khỏi Bùi gia lấy vợ, rồi làm gì đó sinh sống, nói sao cũng phải giữ hương khói cho Vân gia!
Bởi vậy Bùi Huyền mới có thể mặt dày đến nhờ Mộ Yên tiểu thư, xem tiểu thư có thể nhận Hướng Nhật hay không. Cho dù phải làm phó dịch bưng trà rót nước, quét tước nhà cửa cho ngài thì cũng tốt hơn tiếp tục ở lại viện của ta lãng phí thời gian!”
Giang Mộ Yên gneh đến đây, rốt cuộc cũng đã hoàn toàn hiểu được ý đồ của Bùi Huyền. Nàng không khỏi kinh ngạc vạn phần “Ngươi muốn đưa người đó đến chỗ ta? Huyền công tử, không phải Mộ Yên không chịu giúp ngươi cùng Vân di nương, nhưng mà ta dù sao cũng chỉ là một nữ tử, thu một nam tử vào làm phó dịch bên cạnh thật sự không thích hợp. Càng đừng nói đó giờ cái nhà này đều là do tiên sinh làm chủ, chuyện này có thể để ta thương lượng lại với tiên sinh được không?”
Bùi Huyền đã sớm biết Giang Mộ Yên khẳng định sẽ không thể nào lập tức đáp ứng cho nên hắn cũng không kích động, chỉ bước lên hai bước, hành một lễ với Giang Mộ Yên. Đối với người đọc sách thì đây là một lễ rất lớn.
Giang Mộ Yên tất nhiên không hiểu, nhất thời vội vàng tránh ra “Huyền công tử, ngươi làm gì vậy?”
“Mộ Yên tiểu thư, Bùi Huyền tự biết thỉnh cầu như vậy sẽ khiến tiểu thư khó xử vô cùng. Nhưng nếu Mộ Yên tiểu thư thương lượng với thúc thúc, thúc thúc nhất định sẽ không cho phép. Dù sao thúc thúc rất để ý đến an nguy của Mộ Yên tiểu thư, giờ toàn bộ Bùi gia từ trên xuống dưới có ai là không biết?
Hướng Nhật tuy thân thế trong sạch nhưng suy cho cùng cũng là người ngoài. Nương cùng ta trong phủ lại không có địa vị gì, kéo theo thân phận của Hướng Nhật cũng khiến người ta khinh thường. Thân phận như vậy, thúc thúc sao có thể cho phép hắn theo bên cạnh tiểu thư chứ?
Hơn nữa thúc thúc chán ghét nhất là thương lượng đi cửa sau, đường tắt, Bùi Huyền làm vậy nếu để thúc thúc biết cũng không tránh khỏi bị trách cứ. Cho nên vạn thỉnh Mộ Yên tiểu thư có thể thông cảm cho chút tư tâm đó của Bùi Huyền cùng mẫu thân mà nhận Hướng Nhật đi!”
Bùi Huyền nói xong lại hành một lễ lớn nữa.
Đôi mày của Giang Mộ Yên đã hoàn toàn nhíu lại, nhìn Bùi Huyền cử chỉ ôn nhã, khuôn mặt đôn hậu lại lẫn vào mấy phần thỉnh cầu trước mắt. Tuy nàng vẫn cảm thấy mọi chuyện hẳn là sẽ không đơn giản như vậy nhưng cố tình lại không thể nói ra là chỗ nào không thích hợp, chỉ có thể hỏi lại một câu.
“Nếu đều là làm thô phó thì làm ở viện nào không giống nhau, vì sao Huyền công tử lại muốn kiên trì muốn thân thích của ngươi ở bên cạnh ta?”
Không phải nàng muốn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là nàng thật sự thấy cảm giác với Bùi Huyền rất kỳ quái. Rõ ràng nhìn từ trên xuống dưới rất thích hợp, cũng thực thoải mái, nhưng lòng của nàng lại không thể yên tâm với hắn như Bùi Phong được.
Thế nên nàng mới cố ý hỏi một vấn đề như vậy.
Mà Bùi Huyền cũng đã sớm đoán được nàng sẽ hỏi hắn như vậy nhưng vẫn cố ý giả bộ như kinh sợ lo lắng mà lên tiếng giải thích.
“Mộ Yên tiểu thư đừng hiểu lầm, Bùi Huyền tuyệt không có ý an bày gian tế hay gì đến bên cạnh ngài đâu, ta, ta chỉ là – nếu Mộ Yên tiểu thư lo lắng thì cứ xem như hôm nay Bùi Huyền chưa nói gì là được, Bùi Huyền xin cáo từ!”
Vừa dứt lời, hắn liền mang sắc mặt trắng xanh khó coi chuẩn bị xoay người rời đi, giống như Giang Mộ Yên đã vũ nhục nhân cách của hắn vô cùng nghiêm trọng.
Như vậy khiến Giang Mộ Yên vốn vẫn đang hoài nghi hắn có mục đích riêng nhất thời hơi thay đổi suy nghĩ. Nếu hắn thật sự muốn an bày gian tế đến bên cạnh nàng thì lén lút mua chuộc người bên cạnh nàng còn khả thi hơn, cần gì phải quang minh chính đại đến nhờ như vậy?
Dù sao hắn cũng biết một khi mở miệng nhờ vả, cho dù nàng thật sự đồng ý nhận người đi nữa thì khẳng định cũng sẽ không giao cho người đó trọng trách gì. Như vậy nếu hắn hy vọng người này có thể mang đến tin tức gì hữu dụng thì chắc chắn là không có khả năng.
Vừa nghĩ vậy, Giang Mộ Yên cũng yên tâm hơn. Nàng nghĩ mẹ con Bùi Huyền có lẽ thật sự chỉ muốn lo cho tiền đồ của người bà con xa đó một chút mà thôi.