“Mộ Yên, vì sao nàng không trả lời? Nếu còn nhớ chút gì về ước định dưới tán hoa lê năm đó, nàng sẽ không hỏi ta là ai. Xem ra nàng thật sự thay đổi rồi, không còn nhớ chút gì về chuyện đã qua sao?”
Giang Mộ Yên nghe vậy thì trong lòng càng kích động hơn. Nếu nam nhân này thật sự có ước định gì với Giang Mộ Yên kia thì tất nhiên hắn cũng rất quen thuộc với nàng ta, mà căn cứ vào sự quen biết của bọn họ thì khẳng định hắn sẽ không thương tổn đến nàng. Nhưng nếu trực tiếp nói với hắn rằng nàng căn bản không phải Giang Mộ Yên mà hắn biết thì chỉ bằng giọng nói lạnh lùng cùng tính cách khó gần gũi của người này, hắn sẽ đối phó với nàng như thế nào còn chưa biết.
“Ngươi nên biết đầu ta từng bị thương, sau khi tỉnh lại, ta mất đi một phần trí nhớ. Có điều chuyện này liên quan đến thể diện Bùi gia cùng quan hệ của cha con Dạ Tập cho nên vẫn không được chính thức công bố thôi.
Cho nên nếu ngươi thật sự là người ta quen biết thì xin hãy quang minh chính đại đứng trước mặt ta, nói cho ta biết ngươi là ai. Nếu không, chỉ vì không thể nhớ chuyện trong quá khứ mà ngươi liền trách ta thì như vậy rất không công bằng!”
“Nàng mất trí nhớ? Làm sao có thể?”
Hướng Nhật nghe Giang Mộ Yên nói vậy liền chấn động, thiếu chút nữa đã không cẩn thận lộ ra giọng nói thật sự của mình. Nhưng dù đã ổn định được giọng nói vào một khắc cuối cùng, trong lòng hắn vẫn chấn động rất lớn.
“Nếu ngươi không tin thì có thể tìm đại phu trong phủ điều tra thử xem, nhất là Lâm đại phu. Ngươi có biết vì sao lão không còn được trọng dụng nữa hay không? Chính là vì lão bắt mạch chẩn ra được chút dấu hiệu cho nên để phòng ngừa tin tức truyền ra ngoài gây ảnh hưởng xấu đến mặt mũi Bùi gia, Bùi gia mới cố ý dìm lão xuống, chỉ trích y thuật của lão không tinh, xem bệnh không đúng!”
Hướng Nhật nghe đến đây thì thật ra đã tin tưởng phần nào, bởi vì bây giờ nghĩ lại thì ngày hắn nhìn thấy Giang Mộ Yên viết hai câu thơ kia hình như đúng là sau hôm Giang Mộ Yên xảy ra tranh chấp với cửu thiếp của Bùi Dạ Tập. Mà sau khi khắc khẩu hôm đó, Giang Mộ Yên đúng là có bị cửu thiếp của Bùi Dạ Tập xô ngã đụng trúng đầu.
Chẳng lẽ là vì va chạm đó nên nàng mới mất đi một phần trí nhớ, từ đó về sau thay đổi tính cách hoàn toàn?
Hướng Nhật càng nghĩ, sắc mặt càng trở nên khó coi. Nhưng dù vậy, sự tức giận, bi phẫn trong lòng hắn vẫn không thể dễ dàng biến mất.
“Cứ cho là nàng quên ước định năm đó đi, nhưng vì sao nàng lại phải gả cho Bùi Vũ Khâm? Chẳng lẽ nàng không biết mình căn bản không nên gả cho hắn sao? Nàng, nàng –”
Giang Mộ Yên nghiền ngẫm lời nói chứa đựng sự thống khổ của hắn, cái gì mà nàng không nên gả cho Vũ Khâm chứ?
Đây là ý gì a?
“Ngươi nói ta không nên gả cho Vũ Khâm, vì sao? Không gả cho chàng thì nên gả cho ai? Bùi Dạ Tập ư?”
Giang Mộ Yên nhịn không được cất giọng mỉa mai.
“Đương nhiên không phải! Người nàng nên gả là ta!”
Hướng Nhật thấy nàng thật sự hoàn toàn không nhớ gì thì trong lòng không nhịn được phẫn nộ, giọng nói chuyện cũng không tự chủ được mà lớn hơn một chút. Chính vì một lúc hơi lớn tiếng đó mà khiến Triển Tịch đang canh giữ bên ngoài lập tức nhận ra tình huống không bình thường, liền hét lớn “Ai ở trong phòng?”
Trong lòng Giang Mộ Yên quýnh lên, nhưng biết người phía sau hẳn là không có ác ý với mình cho nên liền trả lời theo bản năng “Triển tiên sinh, xin đừng bước vào, ta không sao!”
“Phu nhân – ngài rốt cuộc là làm sao vậy? Có phải có người đang uy hiếp ngài không?”
Triển Tịch vốn định vọt vào phòng nhưng khi nghe được tiếng Giang Mộ Yên lo lắng ngăn cản thì nhất thời cũng thu giọng, theo bản năng suy nghĩ là Giang Mộ Yên khẳng định đã bị uy hiếp. Nếu hắn cứ lỗ mãng xông vào, chỉ sợ sẽ gây nguy hiểm cho sự an toàn của nàng nên cũng chỉ có thể ‘ném chuột sợ vỡ đồ’ mà đứng ngoài cửa, trầm giọng nói với Hướng Nhật bên trong “Bằng hữu, mặc kệ ngươi là ai, đến đây có mục đích gì, chỉ cần ngươi đáp ứng không thương tổn phu nhân, Triển Tịch ta cam đoan hôm nay sẽ để ngươi toàn vẹn trở ra. Nếu không, Nhật Dạ song hiệp chúng ta sẽ bất kể sinh tử, có chết cũng phải khiến các hạ bại dưới kiếm của chúng ta!”
Hướng Nhật nghe vậy thì cười lạnh một tiếng “Cái gì mà Nhật Dạ song hiệp chứ? Triển Tịch, ai sợ tên tuổi của các ngươi chứ ta thì không. Ngươi thật sự nghĩ ta không đánh nổi hai người các ngươi hợp lực lại sao? Có gan thì cứ tiến vào thử xem, xem rốt cuộc là các ngươi chết hay là ta mất mang!”
Giang Mộ Yên thấy bọn họ kịch liệt khiêu khích, giẳng co như vậy thì trong lòng không khỏi càng sốt ruột, vội vàng thấp giọng nói “Vị công tử này, ngươi nói ít một câu có được không. Tuy ta không biết ngươi là ai, cũng không nhớ rõ cái ước định gì đó mà ngươi nói nhưng ta cảm giác được ngươi không phải người xấu. Cho nên ta cũng không hy vọng ngươi bị thương, ngươi vẫn là đi nhanh đi!
Triển tiên sinh là một người nhất ngôn cửu đỉnh. Hắn nói không làm khó thì sẽ không làm khó ngươi, ngươi cũng đừng tiếp tục ở lại đây nữa!
Huống chi hôm nay là ngày vui của ta và Vũ Khâm. Ta không quan tâm trước đây chúng ta từng có ước định gì, giờ ta đã không nhớ rõ. Ta chỉ biết rằng ta yêu trượng phu của mình, cho nên liều lĩnh cho dù phải bị nghìn người soi mói cũng muốn gả cho chàng. Nếu ngươi thật sự trân trọng ta thì cũng nên tôn trọng quyết định đó, bảo hộ sự trong sạch cùng tôn nghiêm của ta. Nếu ngươi vẫn không đi, để người ta thấy được, ta sẽ không còn mặt mũi gặp người Bùi gia nữa. Chẳng lẽ ngươi muốn ta dùng sinh mệnh để bù lại những gì ta đã quên hay sao?”
Một câu cuối cùng của Giang Mộ Yên nhất thời khiến Hướng Nhật run lên, thầm rùng mình trong lòng. Đúng vậy, tuy tức giận vì Giang Mộ Yên đã lãng quên ước định dưới tán hoa lê năm xưa nhưng nàng bây giờ dù sao cũng là người đã mất đi một đoạn trí nhớ, hắn sao có thể trách tội nàng đây?