Thanh Thư nghiêm túc trả lời, dường như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tương di.
“Không phải lão gia vô cùng tức giận vì chuyện Lục Tứ Di nên mới đuổi ta đi sân khác chứ?”
Lí Tương Vân nào có thể ngờ mục đích Bùi Vũ Khâm làm vậy chỉ là vì lo lắng cho Giang Mộ Yên.
Lí do duy nhất nàng có thể nghĩ đến chính là do chuyện nàng vô lễ với Lục Tứ Di, tuy lão gia không chịu gặp Lục Tứ Di nhưng cũng rất để ý cố phu nhân.
Có phải lão gia cho rằng nàng làm vậy là rất phạm thượng, không tôn trọng phu nhân cho nên mới muốn đuổi nàng ra xa, để nàng đến Húc Dương viện, chỗ mẹ con Bùi Huyền?
“Tương di, ngài đừng hỏi, tính tình lão gia ngài cũng biết, cho đến giờ là nói một không hai. Ngài vẫn là dọn dẹp, chuẩn bị một chút rồi đi đi, chờ chuyện này qua, Thanh Thư lại tìm cơ hội cầu tình cho ngài để lão gia thay đổi chủ ý, đưa ngài trở lại.”
Bộ dáng khó xử của Thanh Thư càng khiến Lí Tương Vân khẳng định là Bùi Vũ Khâm tức giận thật vì nàng vô lễ với Lục Tứ Di.
Lí Tương Vân không khỏi cảm thấy ảm đạm. Lúc mắng lão già háo sắc họ Lục kia nàng không hề thấy mình sai, nhưng bây giờ thấy Bùi Vũ Khâm vì chuyện này mà đuổi nàng ra xa thì mới bắt đầu cảm thấy hối hận.
“Thanh Thư, cám ơn ngươi đã nói giúp Tương di, chỉ là – lão gia lần này có phải rất giận không? Nhiều năm qua, lão gia chưa từng có ý định muốn đuổi ta, nhưng nay lại –”
“Tương di, ngài nghĩ nhiều rồi, lão gia sao có thể đuổi ngài đi chứ?”
Giọng điệu Thanh Thư ôn hòa, tuy là phụng mệnh lão gia đến chuyển lời nhưng Tương di dù sao cũng ở trong phủ đã nhiều năm, cho nên hắn vẫn rất chú ý đến cách dùng từ, nói chuyện của mình.
Hơn nữa lão gia bây giờ cũng chỉ là chuyển Tương di sang sân khác, không ở lại bên cạnh lão gia nữa, cũng không phải hoàn toàn không khách khí với nàng.
Cho nên hắn nhanh chóng tiếp lời “Huống hồ lần này lão gia cũng không phải chỉ hướng đến một mình ngài. Lục đại nhân kia bị trừng phạt còn nghiêm trọng hơn.”
“A? Lão gia cũng trừng phạt Lục Tứ Di?” Đôi mắt Lí Tương Vân sáng lên, đáy mắt hiện ra vẻ mong đợi.
“Cũng không phải vậy. Lão gia nói mặc kệ là người trong Bùi gia hay người từ bên ngoài đến đều phải tuân thủ quy củ của Bùi gia.
Lục Tứ Di không lịch sự với Tương di ngài là thứ nhất, làm vỡ đồ đạc là thứ hai, kiêu ngạo bừa bãi đến tận đây, lão gia sao có thể không biết? Có điều lần này Tương di ngài không báo lão gia, lão gia cũng là có lòng mà không thể, nếu không cũng đã chẳng để hắn ở lại mấy ngày nay mà không quan tâm, không chịu gặp!
Kết quả, không ngờ ngài trước giờ vẫn nhịn, lần này lại ra tay với hắn, khiến lão gia cũng không thể không phạt ngài, bằng không sao có thể để người ta khâm phục?
Lão gia đã dặn dò xuống dưới, trong vòng ba năm tới, nhà mẹ đẻ của phu nhân đừng mơ tưởng lấy được một lượng bạc từ Bùi gia, mà chuyện lần này Lục Tứ Di đến nhờ lão gia cũng đừng mong có tin tức.
Tương di, ngài nói xem, so sánh với hắn, chút xử phạt của lão gia với ngài có đáng là gì? Ngài cũng đừng khiến lão gia khó xử nữa.
Huống chi Húc Dương viện lại ngay bên cạnh Vị Vũ lâu, tuy bây giờ lão gia ở lại Lưu Vân tiểu trúc, nhưng Vị Vũ lâu dù sao cũng là chỗ ở của lão gia nhiều năm nay, sao có thể không trở về?
Đến lúc đó, ngài cố gắng làm cho lão gia vui một chút, lão gia sẽ lại triệu hồi ngài trở về cũng không chừng. Tương di thấy sao?”
Nghe Thanh Thư nói vậy, lo lắng trong lòng Lí Tương Vân cũng giảm bớt không ít, nhưng đối với chuyện đến Húc Dương viện hầu hạ mẹ con Bùi Huyền, từ sâu trong nội tâm nàng vẫn còn rất kháng cự.
Dù sao nói thế nào nàng cũng sẽ làm người của Bùi Vũ Khâm, chỉ chờ xác định danh phận mà thôi. So sánh với tam di nương Vân Ái Liễu, vậy bối phận nàng vẫn có vẻ lớn hơn một chút.
Nhưng hôm nay, chỉ vì một tên Lục Tứ Di chết tiệt mà kế hoạch của nàng không những hỏng mất mà còn khiến lão gia biếm nàng đi hầu hạ mẹ con Bùi Huyền, trong lòng nàng sao có thể dễ chịu?
Huống chi mấy năm nay, nàng có vẻ gần gũi với Tần Hồng Diệp chi thứ hai, tính ra còn có chút tranh chấp với Lâm Quỳnh Hoa cùng Vân Ái Liễu phòng ba.
Lần này đến Húc Dương viện, nếu Vân Ái Liễu kia lấy cớ để chọc nàng, mà nàng lại vì không thể chọc lão gia không vui mà phải nhẫn nhịn không được đáp trả, như vậy không phải rất buồn bực sao?
“Thanh Thư, lão gia thế nào cũng phải để ta đến Húc Dương viện sao? Phạt ta sau này đến Lưu Vân tiểu trúc chiếu cố thiếu phu nhân hay đi chỗ khác làm tạp dịch cũng được a – ta –”
“Tương di, sao chuyện đã đến mức này mà ngài còn nói lời không khôn ngoan như vậy chứ? Lão gia phái ngài đến Húc Dương viện tất nhiên là có suy tính của lão gia, ngài cứ nghe theo là được rồi. Còn chỗ của Mộ Yên tiểu thư, lão gia bây giờ đang ở ngay sân bên cạnh, vậy còn thiếu người chiếu cố sao?”
Thanh Thư thấy Lí Tương Vân vẫn dây dưa không dứt khoát, tựa hồ vẫn không chịu thì biểu tình ôn hòa không khỏi hiện lên mấy phần nghiêm túc.
“Tương di, gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, lão gia cũng đang lúc bận ngập đầu. Chuyện của đại thiếu gia cùng Mộ Yên tiểu thư ngài cũng đã biết. Người khác không nói, nhưng chúng ta là những người theo lão gia đã nhiều năm, nếu không thông cảm cho lão gia thì còn có ai đây? Ngài nói có đúng vậy không?”
Thanh Thư đều đã nói đến mức này, trong lòng Lí Tương Vân cho dù vẫn không muốn nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Nàng không thể không gật đầu “Thanh Thư, ngươi không cần nói nữa, ta đã hiểu. Được rồi, ta đi, ta đi chuẩn bị đồ đạc đến Húc Dương viện, nhưng Tam di nương thì sao?”
“Ngài yên tâm, chỗ tam di nương, Thanh Thư sẽ tự mình đến nói chuyện sau này ngài sẽ lo chuyện trong viện của bọn họ!”
“Vậy là được rồi. Thanh Thư, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta đã hiểu.”