“Thật xin lỗi, Yên nhi, ta đột nhiên nhớ ra có chuyện đã quên làm, cho nên hiện tại phải đi ra ngoài, trễ nhất là trước bữa chiều sẽ trở lại. Hôm nay chúng ta không học có được không?”
“A? Có chuyện quên làm? Nhất định là rất quan trọng rồi!”
Bùi Vũ Khâm hơi chần chừ một chút, sau đó mới gật đầu, “Ừ, cũng không phải rất quan trọng nhưng phải là chính ta đi làm mới được, cho nên –”
“Vậy chàng đi nhanh đi! Cũng do ta, mấy ngày nay chỉ lo dạy chàng học, khiến tâm tư cùng thời gian của chàng đều dành cho mấy con số hết rồi, giờ còn quên luôn có chuyện phải làm. Chàng đi đi, ở đây không gấp, chờ chàng trở về, ngày mai lại tiếp tục học, dù sao thời gian cũng còn rất dài!”
Giang Mộ Yên không hỏi cụ thể Bùi Vũ Khâm muốn đi làm chuyện gì, cũng không tò mò vì sao hắn lại chần chờ muốn nói lại thôi. Trong lòng nàng, nàng là toàn tâm tin tưởng Bùi Vũ Khâm, cũng tin tưởng nếu là chuyện gì có thể nói, Vũ Khâm sẽ không dấu diếm, nếu hắn không muốn nói, vậy tất nhiên là có lý do riêng.
Chỉ cần hắn thấy được, tình cảm bọn họ cũng êm đẹp thì chuyện có nói hay không căn bản không quan trọng.
Tuy thường nói giữa người yêu cùng vợ chồng với nhau tốt nhất không nên có bí mật, nhưng dù sao con người cũng là một cá thể độc lập, đều có suy nghĩ riêng của mình, đồng thời cũng có năng lực chi phối hành động bản thân, làm sao thật sự có người nào đạt đến cảnh giới hoàn toàn phơi bày ra cho người khác biết. Nếu thật sự có người làm được như vậy thì trên đời cần gì cái gọi là ‘riêng tư’.
Có khi có vài bí mật cũng là một cách gia tăng cảm giác bí ẩn cùng lực hấp dẫn.
Giang Mộ Yên không quá muốn hỏi xem Bùi Vũ Khâm định làm gì mà chỉ tự nhiên để hắn đi làm chuyện mình muốn. Ngược lại là Bùi Vũ Khâm thấy Giang Mộ Yên tin tưởng mình như vậy thì lại hổ thẹn nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói “Yên nhi, nếu nàng buồn thì bảo Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư dẫn nàng đi dạo trong thành đi! Nàng đến đây đã nhiều ngày rồi mà vẫn chưa thật sự biết Phỉ Thúy thành là như thế nào đúng không? Có điều nhất định phải mang theo Triển Tịch hoặc Nghênh Phong để bảo vệ an toàn cho nàng, như vậy ta mới có thể yên tâm.”
“Được rồi, Vũ Khâm. Hôm nay ta không ra ngoài, cho nên chàng cứ yên tâm đi làm chuyện của chàng đi. Lần khác ta muốn đi sẽ nói với chàng, sau đó chàng sẽ cùng đi với ta. Đừng lo lắng cho ta nữa, được không? Đi đi, ta cũng không phải con nít.”
“Được, vậy ta đi đây!”
Bùi Vũ Khâm bước mấy bước, vẫn cảm thấy lo lắng mà quay đầu nói một câu.
Giang Mộ Yên thấy sự không muốn xa rời trong mắt hắn thì nhất thời trong lòng ấm áp hẳn lên, nàng bước qua, kiễng chân chủ động hôn lên mặt hắn một cái, sau đó vỗ vỗ ngực Bùi Vũ Khâm, cười nói “Được rồi, chàng có thể yên tâm, ta chờ chàng về dùng cơm chiều!”
“Được!”
Bùi Vũ Khâm sờ sờ mặt, sau đó mới xoay người nhanh chóng bước ra ngoài. Mà Giang Mộ Yên sau khi hắn đi thì nhịn không được ngây ngô cười một lúc rồi mới trở lại chỗ của mình. Vừa ngồi không được bao lâu thì như sực nhớ ra điều gì đó, liền lập tức chạy ra cửa, hô “Vũ Khâm, Vũ Khâm –”
Nhưng Bùi Vũ Khâm lúc này đã đi xa rồi, ngay cả bóng người cũng nhìn không tới.
Mà Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt lại bị tiếng gọi của nàng làm kinh động “Tiểu thư, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thanh Thư, ngươi có biết phải đi đâu tìm Triển Tịch tiên sinh cùng Nghênh Phong tiên sinh không? Vừa rồi Vũ Khâm đột nhiên nói có chuyện phải làm nên đi ra ngoài rồi. Ta mới nhớ ra hình như chàng không mang theo ai trong số Nghênh Phong cũng Triển Tịch tiên sinh. Vậy sao được, ta lo lắng, ngươi nhanh đi thỉnh một trong hai người đó theo Vũ Khâm đi!”
“A? Lão gia đi ra ngoài?”
Thanh Thư cũng sửng sốt. Mấy ngày nay, lão gia gần như là ở trong thư phòng cùng tiểu thư suốt, ngay cả đồ ăn cũng trực tiếp đưa vào đó. Mỗi lần hắn đến đều thấy lão gia đang chăm chú ghi chép, tính toán gì đó mà tiểu thư thì lại ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng còn dùng bút lông ngỗng trong tay chỉ lên giấy Tuyên Thành rồi nói mấy câu.
Thanh Thư biết đó khẳng định là Mộ Yên tiểu thư đang dạy số học cho lão gia cho nên hắn vừa hâm mộ vừa cố gắng nhẹ tay nhẹ chân đặt đồ ăn xuống, không dám quấy rầy đến bọn họ. Hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, hy vọng rằng tiểu thư sẽ không quên chuyện nàng đã đáp ứng, sau khi dạy lão gia thì sẽ đến lượt hắn được học, cho dù chỉ một chút thôi, hắn cũng đã cảm thấy mỹ mãn.
Cho nên mấy ngày nay, Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt vẫn luôn tự giác thay phiên canh giữ ở gần thư phòng, im lặng lo chuyện ăn uống ngủ nghỉ của lão gia cùng tiểu thư cho chu đáo.
Cùng lúc đó, hắn cũng tận tâm hết sức chuẩn bị cho hôn lễ của hai người, hy vọng bọn họ sẽ có được một hôn lễ hạnh phúc viên mãn.
Bởi vậy có thể không hề khoa trương mà nói rằng Thanh Thư bận rộn còn hơn con quay.
Mà vừa rồi, đúng lúc hắn đi khỏi một chút, chẳng lẽ lão gia đã ra khỏi thư phòng vào lúc đó?
Thanh Thư không khỏi âm thầm ảo não, ngoài miệng lại nhanh chóng an ủi Giang Mộ Yên “Tiểu thư đừng lo lắng. Lần nào cũng có ít nhất một trong hai vị Triển đại hiệp cùng Nghênh Phong đại hiệp đi theo bên cạnh lão gia, có lẽ hôm nay cũng vậy. Tiểu nhân lập tức đến phòng hai vị đại hiệp tìm thử xem có bọn họ ở đó không thì sẽ rõ ràng ngay!”
“Được, vậy ngươi đi nhanh đi. Hồng Nguyệt, em cũng đi cùng Thanh Thư, có tin tức gì thì mau về báo cho ta biết!”
“Dạ, tiểu thư!”
Hồng Nguyệt cũng biết trong lòng tiểu thư, lão gia đã là miếng thịt trong tim, vô cùng quý trọng. Nếu nàng nói không đi, muốn ở lại hầu hạ thì phỏng chừng tiểu thư sẽ tự mình đi, cho nên Hồng Nguyệt cũng lập tức cùng Thanh Thư xoay người bước ra cửa viện.
Giang Mộ Yên thấy hai người đều đi thì trong lòng mới thoáng yên tâm một chút, đang định xoay người về phòng thì ở hành lang phía sau, một tiểu nha hoàn nhanh chóng bước đến khom người hành lễ “Nô tỳ tham kiến tiểu thư, nhị công tử cầu kiến!”