Giang Mộ Yên kích động, Bùi Vũ Khâm sao lại không? Phu thê là một thể, hắn thân là một nửa trong đó, đương nhiên sự vui sướng cùng kinh ngạc trong lòng cũng không kém hơn Giang Mộ Yên chút nào.
Lúc trước, tất cả mọi người, kể cả Hướng Nhật, đều khẳng định Yên nhi và hắn không thể nào có được thai thứ hai. Cái cảm giác như trời giáng trong nháy mắt đó, đến giờ hắn vẫn còn chưa quên. Nỗi đau đớn còn chưa hoàn toàn mất đi, nếu không hôm nay hắn cũng đã chẳng vì nhìn thấy máu mà nhớ đến hôm Yên nhi sẩy thai đó rồi cảm thấy cả người lạnh như băng.
Nhưng tuyệt vọng hai tháng, ông trời lại cho hắn một bất ngờ như được tái sinh thế này. Chuyện này thật sự khiến hắn không thể nào tin vào vận khí của mình nổi. Sự khẳng định của Lâm đại phu khiến cả ba người không thể không đè nén xúc động.
“Hồng, Hồng Nguyệt. Mau đi mời đại phu! Mời nhiều một chút, càng đông càng tốt!”
Hồng Nguyệt giật mình sửng sốt trong chốc lát rồi liền hưng phấn cất bước chạy ra ngoài, ngay cả lên tiếng trả lời cũng quên. Trên đường đi còn đụng phải Thanh Thư vừa tắm rửa sạch sẽ hết mùi dê trên người, trên tóc đang đi đến nhưng nàng cũng không hề ngừng lại.
Thanh Thư sửng sốt “Hồng Nguyệt, có chuyện gì? Cô đi đâu vậy ?”
“Ta đi tìm đại phu!” Hồng Nguyệt chỉ kịp bỏ lại một câu đã chạy xa.
Thanh Thư kinh ngạc, tay còn đang vuốt mái tóc ẩm ướt, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại. Đợi đến khi hắn nhận ra Hồng Nguyệt vừa nói gì thì sắc mặt liền đại biến, cũng ù chạy, có điều là hướng ngược lại với Hồng Nguyệt. Trong lòng hắn không ngừng nghĩ xem là ai xảy ra chuyện, lão gia hay là phu nhân!
Nhưng khi vọt vào phòng thì Thanh Thư chỉ thấy lão gia và phu nhân đang bình yên đứng đó, còn có cả Lâm đại phu. Nhưng vẻ mặt ba người cũng không bình thường, cảm giác như không thể phân biệt là vui hay buồn.
“Lão gia, phu, phu nhân, có chuyện gì? Hồng, Hồng Nguyệt nói muốn đi tìm đại phu. Vì sao phải tìm đại phu?”
Thanh Thư biết rõ phu nhân không thích để Lâm đại phu xem bệnh, lúc này thấy lão đứng trong phòng còn Hồng Nguyệt lại chạy đi tìm đại phu thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là thân thể phu nhân cảm thấy không thoải mái nhưng lại không chịu để Lâm đại phu xem chẩn.
“Thanh Thư, Lâm đại phu nói ta lại mang thai!”
Lúc này, mỗi sợi dây thần kinh trong não Giang Mộ Yên đều đang hưng phấn cực độ, thật sự là hận không thể lặp lại lời Lâm đại phu vừa nói cho tất cả mọi người nghe hòng tự thuyết phục rằng lỗ tai mình vừa rồi không phải nghe lầm.
Bởi vậy khi Thanh Thư hỏi, nàng tất nhiên không chút do dự mà nói lại.
Biểu tình Thanh Thư nháy mắt cũng trở nên chấn kinh, sau đó hắn liền lui về sau, đụng ‘ầm’ một cái vào cửa, phát ra tiếng vang không nhỏ, chắc cũng rất đau, nhưng Thanh Thư lại như hoàn toàn không cảm giác được mà chỉ máy móc hỏi “Phu nhân, ngài nói gì? Thanh Thư chưa nghe rõ!”
“Lâm đại phu nói ta có hỉ, hơn nữa còn là thai song sinh. Ta và Vũ Khâm lại có thể làm cha mẹ rồi!”
Giang Mộ Yên thấy bộ dáng của Thanh Thư như vậy lại thấy có cảm giác chân thật.
“Thật sao?” Thanh Thư cuối cùng cũng tiêu hóa được mấy lời đó, nhịn không được mà lớn tiếng hỏi lại.
“Vì muốn kiểm tra nên mới bảo Hồng Nguyệt đi tìm thêm mấy đại phu về, xác nhận xem chẩn đoán của Lâm đại phu có chính xác hay không!”
Bùi Vũ Khâm lẳng lặng bước đến bên cạnh Giang Mộ Yên, nhẹ nhàng ôm eo nàng. Lúc này hắn làm gì còn cảm thấy chút buồn nôn nào như lúc chiều nữa chứ? Lòng hắn hiện tại đã bị chuyện rốt cuộc trong bụng Yên nhi có tiểu bảo bối hay không chiếm hết toàn bộ rồi.
Hắn thật sự vẫn còn hy vọng làm cha. Thật tốt, không phải sao? Hắn nghĩ trên đời này không còn chuyện nào có thể khiến hắn vui hơn thế này nữa. Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì Bùi Vũ Khâm cũng hy vọng có thể không phải tỉnh lại.
Chờ đợi bất an vô cùng.
Mọi người đều khẩn trương đến mức mồ hôi mướt cả tay nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Ngay cả người ổn trọng, trầm tĩnh như Bùi Vũ Khâm, lúc này trong lòng hắn cũng như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.
Lâm đại phu lại càng sốt ruột hơn. Đời lão là vinh hoa hay sa sút đều trông vào hôm nay.
Mười sáu đại phu đủ loại già trẻ được mời từ ngoài vào, sau khi chẩn mạch cho Giang Mộ Yên xong đều nhất trí khẳng định nàng thật sự đã mang thai. Hơn nữa chín người có kinh nghiệm phong phú trong số đó còn nói mạch Giang Mộ Yên giống như song mạch, không khéo thật sự là mạch song sinh.
Khẳng định như vậy khiến Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm cuối cùng cũng bay thẳng từ địa ngục lên thiên đường. Hai người ôm chặt lấy nhau, trán tựa trán, mắt nhìn mắt, cùng nhau vừa rơi lệ vừa cười.
Thanh Thư và Hồng Nguyệt lập tức quỳ xuống gần như ngay sau khi tin tức phu nhân có thai được chứng thật. Cả hai cùng dập đầu hô chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân. Trên mặt hai người cũng đầy nước mắt.
Dù sao chuyện phu nhân sẩy thai lần trước tuy không phải do bọn họ làm ra nhưng không thể loại bỏ nguy hiểm xung quanh phu nhân, người làm nha hoàn cùng quản sự như hai người cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, hơn nữa phu nhân lại đối xử với bọn họ tốt như vậy. Mấy ngày qua, trong lòng cả hai cũng mang gánh nặng rất lớn. Giờ thì tốt rồi! Phu nhân lại có hỉ mạch, còn chuyện gì có thể khiến người ta phấn chấn hơn nữa sao?
Không lâu sau, gần như toàn bộ Bùi gia đều biết tin Giang Mộ Yên lại có thai. Mà tin này vừa truyền ra cũng giống như hòn đá ném vào hồ, khơi dậy vô vàn sóng nước.