Nghênh Phong nghĩ vậy nhưng cũng không dám lơ câu hỏi của Bùi Vũ Khâm, nhất thời thấp giọng cung kính đáp “Thời gian mười năm, đến tháng sau toàn bộ có thể tùy thời đợi lệnh!”
“Tốt lắm, vậy trời sáng ngươi liền lên đường cho ta. Ta không chờ được đến tháng sau, ngươi lập tức tự mình đi chọn ra một nhóm về trước!”
“Lão gia, như vậy có được không? Mục đích ban đầu của ngài cũng không phải vì việc này a. Một khi bọn họ bại lộ, cho dù không để người ta biết nhiều nhưng chỉ cần lộ ra một phần thực lực cũng đã vô cùng bất lợi nếu sau này chúng ta muốn tấn công đột xuất.”
Bùi Vũ Khâm sao có thể không biết. Hắn còn biết tuy thích khách kia lợi hại, đến giờ vẫn không thấy bóng dáng, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một mình, căn bản không phải đối thủ của Nghênh Phong cùng Triển Tịch, cho nên trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không thể uy hiếp gì đến an nguy của hắn cùng Yên nhi.
Nhưng há có thể để hắn tiếp tục thăm dò?
Người này động cơ không rõ, lại nhiều lần hướng đến Yên nhi. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất* ngày nào đó hắn ném thứ đã gây nổ trong hồ sen vào phòng Yên nhi thì –
(R: không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: không sợ nhiều, chỉ sợ ngộ nhỡ).
Đến lúc đó đừng nói là Nghênh Phong với Triển Tịch, cho dù có nhiều hơn nữa cũng không ngăn chặn được.
Cho nên để đảm bảo không có sai sót gì, triệu hồi “Vũ” đến là lựa chọn tốt nhất.
Huống chi trong lòng Bùi Vũ Khâm cũng đã có một kế hoạch khác. Ban đầu hắn không nghĩ đời này mình sẽ thành thân lần thứ hai, cũng không ngờ mình còn có cơ hội tìm được nữ tử hai tâm giao hòa với bản thân như Yên nhi, cho nên chuyện hôn lễ có khả năng sẽ khởi đầu cho một cuộc tranh đấu phức tạp trong gia tộc, hắn vẫn chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện trong cuộc đời của mình.
Nhưng bây giờ thì khác. Hắn muốn thành thân với Giang Mộ Yên, không phải nàng thì không lấy!
Mà hắn cũng có thể khẳng định, một khi tuyên bố chuyện hôn sự này, những đả kích dù ngấm ngầm hay công khai cũng sẽ đồng thời xuất hiện. Cho nên dưới tình huống như vậy, nếu hoàn toàn không dùng một lực lượng mới đến bảo hộ bản thân cùng Yên nhi, hắn sợ sinh mệnh của nàng, cùng với cuộc sống tương lai của bọn họ sẽ càng bất an.
Cho dù thích khách không thể gây nguy hiểm đến sinh mạng của bọn họ nhưng ba ngày hai lần lại có người nấp ngoài cửa sổ nhìn lén, thăm dò, tin chắc bất cứ ai ở trong hoàn cảnh như vậy cũng không thể ngủ yên đến hừng đông!
Cho nên vốn mục đích tồn tại của “Vũ” không phải như vậy nhưng lúc này cũng chỉ có thể điều một nhóm đến dùng trước.
“Nghênh Phong, ngươi không cần nói nữa, ý ta đã quyết, ngươi cứ làm theo là được. Hiện tại tình huống đã khác so với những gì ta nghĩ ban đầu, cho nên không thể không cần đến một số thứ, một số người.”
Bùi Vũ Khâm đã nói đến mức đó, Nghênh Phong còn có thể trả lời được gì nữa, nhất thời khom người gật đầu “Vậy được rồi, trời vừa sáng, thuộc hạ sẽ lập tức lên đường.”
“Ừ, đi sớm về sớm, trong nhà vẫn còn một đống chuyện chờ ngươi cùng Triển Tịch về làm đâu!”
Nghênh Phong sao có thể không biết Bùi gia bây giờ là đang lúc rối loạn, cho nên lập tức đáp lời “Lão gia yên tâm, nhanh thì năm ngày, chậm thì bảy ngày, thuộc hạ nhất định trở về.”
“Được rồi, Nghênh Phong, ở đây không còn chuyện gì nữa, ngươi đi đi!”
Sau khi Nghênh Phong rời đi, Bùi Vũ Khâm giống như đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, nhưng Giang Mộ Yên lại rất lo lắng vì đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ.
“Vũ Khâm, vì ta mà chàng chuẩn bị dùng đến lực lượng nào chàng vốn không định dùng sao?”
“Yên nhi, không có, nàng đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến nàng, chỉ là –”
“Chàng đừng giấu diếm ta, là cái gì? Là người chàng cho Nghênh Phong cùng Triển Tịch bồi dưỡng bên ngoài hay thứ gì khác?”
“Yên nhi, chuyện này ta sẽ nói với nàng sau, bây giờ chỉ còn hai canh giờ nữa là hừng đông, nàng nên nghỉ ngơi cho tốt. Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt khẳng định đã chuẩn bị một căn phòng sạch sẽ rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi!”
“Vũ Khâm, chàng không định nói là vì không tin ta hay là sợ ta lo lắng? Nếu bởi vì không tin, chàng có thể lựa chọn không nói. Nhưng nếu là sợ ta lo lắng thì chàng nhất định phải nói cho ta biết, bằng không tối nay ta còn có thể ngủ được sao?”
“Yên nhi, nàng biết rõ ta vẫn luôn tin tưởng nàng mà, chỉ là nói ra thì rất dài –”
“Đêm cũng còn dài, dù sao cũng không thể ngủ lại được nữa, cho dù đó là một chuyện rất rất dài, hôm nay ta vẫn muốn chàng nói cho ta biết!”
Giang Mộ Yên đương nhiên biết Bùi Vũ Khâm tin tưởng nàng, không cần hỏi vì sao, nàng chính là chắc chắn trong lòng Bùi Vũ Khâm để ý nàng cũng nhiều như nàng để ý hắn vậy.
“Vậy được rồi, ta nói!”
Bùi Vũ Khâm giống như đang suy nghĩ xem phải bắt đầu từ đâu, một lúc lâu sau mới nói “Trước khi nói cho nàng sự tồn tại của “Vũ”, ta nghĩ nên cho nàng biết một chút chuyện có liên quan đến Bùi gia hiện tại, bắt đầu từ mười mấy năm trước!”
Giang Mộ Yên nghe vậy, nhất thời vực dậy mười hai vạn phần tinh thần. Bùi gia mười mấy năm trước? Vậy chẳng phải là nói đến thời niên thiếu của Bùi Vũ Khâm sao? Đây mới là chỗ Giang Mộ Yên cảm thấy hứng thú.
Dù sao Bùi gia mười mấy năm trước như thế nào không liên quan đến nàng, nàng cũng không phải rất muốn biết. Nhưng chuyện dính đến Bùi Vũ Khâm, cho dù rất nhỏ, nàng cũng phi thường tò mò.
Bởi vậy nàng không chớp mắt nhìn Bùi Vũ Khâm, chờ hắn bắt đầu.
“Người ngoài đều biết ta mười chín tuổi là bắt đầu chấp chưởng gia nghiệp Bùi gia, nhưng thật ra từ lúc mười bảy tuổi, ta cũng đã bắt đầu giúp cha quản lý chuyện làm ăn trong nhà. Chỉ là khi đó thân thể cha còn miễn cưỡng có thể chống đỡ, mà đại ca Bùi Vân Dũng của ta cũng chưa mất, có điều nhị ca Bùi Vân Phảng đã mất vì bệnh.
Bất quá đại ca lúc đó vẫn luôn cãi nhau với cha, thường lấy lí do ra ngoài buôn bán mà rời khỏi nhà, cho nên trong nhà cũng chỉ còn ta.
Bởi vì lớn nhỏ có thứ tự, cho nên mặc dù cha nói ta có năng khiếu về mặt kinh thương nhưng trước mặt đại ca, ta vẫn luôn che giấu.”