Thậm chí hắn còn sợ nếu tất cả mọi người đều theo đến đây thì tốc độ sẽ chậm hơn cho nên ngay cả Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư cũng không mang theo mà chỉ dẫn Yên nhi cùng một Triển Tịch đi.
Bởi vì trong suy nghĩ của Bùi Vũ Khâm, ngọn núi Bạch Nham này thật sự là không có gì để xem, không biết vì sao Yên nhi lại kiên trì phải đến đây nhìn một cái mới được như vậy.
Giang Mộ Yên không phải không biết Bùi Vũ Khâm nghĩ gì, nhưng nàng chỉ thản nhiên mỉm cười, không đợi Bùi Vũ Khâm đỡ đã tự mình nhảy xuống xe ngựa, sau đó cũng không vội đi lên phía trước mà ngẩng đầu nhìn dãy núi trắng toát kéo dài trước mắt.
Dãy núi thoạt nhìn cũng không cao, nhưng nhìn cả một quả núi mây sương lượn lờ chỉ thuần một màu trắng thì thật đúng như Bùi Vũ Khâm nói, quả thật là không có một ngọn cỏ.
Nhưng đó không phải điều khiến Giang Mộ Yên kinh ngạc cùng vui mừng. Để xác nhận rằng mình không nhìn nhầm, gần như lập tức, nàng chạy đến chân núi gần nhất, khiến Bùi Vũ Khâm cùng Triển Tịch xuống xe sau cảm thấy kinh ngạc không thôi.
“Yên nhi, nàng chậm một chút, cẩn thận đừng để vấp ngã!”
Bùi Vũ Khâm vô cùng lo lắng vì nàng mặc váy dài, mang giày thêu mềm đế mỏng mà lại chạy trên con đường đầy đá vụn. Không đợi Bùi Vũ Khâm phân phó, Triển Tịch đã nhanh chóng vận khinh công, nhảy mấy cái đã đến chỗ Giang Mộ Yên, chuẩn bị đỡ nàng bất kì lúc nào nếu nàng bất cẩn vấp ngã.
Nhưng Giang Mộ Yên cũng không yếu ớt như bọn họ nghĩ, nàng rất nhanh đã chạy đến bên cạnh một khối đá trắng to lớn dưới chân núi. Đầu tiên là đảo hai vòng quanh tảng đá, sau đó đưa tay trực tiếp sờ lên, còn gõ gõ mấy cái, cuối cùng mới lộ ra biểu tình ‘quả nhiên là vậy’.
Tiếp theo, Giang Mộ Yên ngồi xổm xuống, cầm lấy một hòn đá nhỏ gần đó giơ cao lên, chuẩn bị đập vào tảng đá lớn, khiến Bùi Vũ Khâm vừa chạy tới bị dọa đến muốn vỡ mật, lập tức bay nhanh đến bắt lấy tay nàng, ngăn cản lại.
“Yên nhi, nàng đang làm gì vậy? Không cần tay nữa sao? Nàng mà nện xuống, lỡ như làm bị thương tay của mình thì sao bây giờ?”
“Sao vậy được chứ? Ta bất quá chỉ là muốn xác định một chút xem phán đoán của mình có đúng hay không mà thôi. Ta sẽ cẩn thận, không trúng tay đâu.”
Giang Mộ Yên cảm thấy Bùi Vũ Khâm nghiêm trọng như vậy thật sự là không cần thiết. Chẳng lẽ Vũ Khâm xem nàng như đứa con nít không có năng lực làm việc ư?
“Phu nhân, ngài muốn làm gì? Triển Tịch đến làm cho ngài!”
Triển Tịch nãy giờ vẫn trầm mặc thấy vậy liền chủ động mở miệng. Nếu không, hắn sợ cứ để phu nhân tự làm như vậy, lão gia sẽ sợ đến mức phát điên mất!
“Đúng vậy, Yên nhi, nàng quên rồi sao, Triển Tịch là cao thủ võ lâm, nếu nàng muốn đập vỡ khối đá này thì cứ nói cho Triển Tịch là được. Chỉ bằng cục đá nhỏ trong tay nàng là không thể nào.”
Giang Mộ Yên nhíu mi, giống như định nói gì đó, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt thật sự lo lắng của Bùi Vũ Khâm thì nàng lập tức nuốt lại những lời vốn đã lên tới miệng mà gật gật đầu.
“Được rồi, Vũ Khâm, chàng đừng lo lắng nữa, ta nhờ Triển tiên sinh giúp là được?”
Nói xong, nàng liền lui về sau hai bước, chỉ động cầm lấy tay Bùi Vũ Khâm, nhìn hắn cười cười, sau đó mới nói với Triển Tịch “Triển tiên sinh, làm phiền ngài dùng sức đánh lên tảng đá này, không cần đập vỡ hết, chỉ cần lấy ra một khối đá nhỏ là được rồi!”
Triển Tịch nghe nàng nói yêu cầu đơn giản như vậy thì mắt cũng không chớp một cái đã lập tức làm ngay.
Không thấy hắn dùng lực như thế nào mà khi đánh một chưởng lên tảng đá kia, mới đầu nó không có phản ứng gì, sau đó dưới ánh nhìn hồ nghi của Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên, nó chậm rãi nứt ra mấy đường, tiếp theo liền giống như vừa bị búa đập mà nhất thời vỡ vụn thành vô số khối nhỏ, rơi đầy đất.
Giang Mộ Yên vừa thấy những khối đá nhỏ rơi ra kia cũng đều màu trắng tinh thì trong mắt liền hiện lên vẻ vui mừng.
“Quả nhiên –”
Sau đó, Giang Mộ Yên liền buông tay bùi Vũ Khâm, chạy đến ngồi xổm trước đống đá vụn lần nữa, nhặt lên hai khối trong số đó mà xem kỹ càng, đồng thời còn dùng tay vò chút bột phấn vụn trên khối đá, bộ dáng giống như thấy được bảo bối khiến Triển Tịch cùng Bùi Vũ Khâm đều sửng sốt, không hiểu vì sao chỉ là tảng đá mà thôi mà biểu tình Yên nhi lại vui mừng giống như nhìn thấy báu vật vô giá như vậy.
“Yên nhi, sao nàng vui vậy? Cũng chỉ là tảng đá thôi mà! Nàng lại nói quả nhiên, chẳng lẽ nàng đã sớm biết nó là cái gì sao?”
Bùi Vũ Khâm lúc này mới phát hiện mình không hiểu suy nghĩ hiện tại của Yên nhi.
“Vũ Khâm, Triển tiên sinh, hai người đừng xem thường tảng đá này nha, có biết nó là gì không? Là đá vôi tinh khiết a. Trời ạ — thật sự là không thể tin được, không ngờ cả ngọn núi lớn như vậy đều là đá vôi tinh khiết.”
“Đá vôi tinh khiết? Yên nhi, đó là cái gì? Núi Bạch Nham này rõ ràng đều là đá trắng, sao nàng lại gọi là đá xám*?”
(*R: Đá vôi là ‘thạch khôi nham’, bạn Khâm nghe thiếu chữ ‘thạch’ nên thành ra ‘khôi nham’ là đá xám).
“Không phải đá xám, là đá vôi, hơn nữa còn là đá vôi tinh khiết, không phải cái loại đá vôi chứa rất nhiều tạp chất bình thường.”
“Xin hỏi phu nhân, chẳng lẽ cái đá vôi tinh khiết này có tác dụng kỳ lạ hay là giá trị vô cùng quý giá gì sao?” Triển Tịch cũng bị khơi dậy tò mò, nhịn không được mở miệng hỏi.