Tất nhiên mới đầu không được thuận lợi lắm, dù sao bàn tay đã quen cầm bút lông, muốn hoàn toàn thay đổi thành cầm bút lông ngỗng sẽ rất ngượng ngập, hơn nữa bởi vì dùng quá nhiều sức nên đầu nhọn lông ngỗng còn đâm thủng giấy Tuyên Thành mỏng manh mấy lần.
Nhưng Giang Mộ Yên vẫn không nản lòng, tiếp tục kiên nhẫn dạy, từng chút từng chút truyền thụ cho Bùi Vũ Khâm cách viết cùng độ mạnh yếu khi viết. Mà Bùi Vũ Khâm cũng cảm thấy rất hứng thú với kiểu bút hoàn toàn mới này nên cũng phá lệ chăm chú học hỏi, hơn nữa hắn vốn đã là một người rất trí tuệ, lại không phải cổ hủ cố chấp cho nên rất nhanh đã nắm được cách khống chế lực hợp lý.
Tuy chữ viết ra vẫn chưa được như ý muốn nhưng cũng đã khiến Giang Mộ Yên vỗ tay khen ngợi không thôi.
“Vũ Khâm, chàng thông minh quá! Đúng là vừa học đã biết! Thật sự là quá tốt!”
Bùi Vũ Khâm nhìn chữ mình vừa viết ra, cũng không cảm thấy vừa lòng, nhất là sau khi nhìn qua những con chữ hoàn toàn đối lập bên Giang Mộ Yên, hắn lại càng cảm thấy xấu hổ không thôi.
“Yên nhi, nàng đừng khen nữa, nàng xem chữ này ta viết ra còn không bằng đứa con nít sáu tuổi, nàng còn khen, vậy không phải khiến ta càng hổ thẹn hơn sao?”
“Vũ Khâm đừng coi nhẹ bản thân như vậy, bút này hoàn toàn không giống với những cây bút chàng đã dùng trước đây, hơn nữa có thể nói là hoàn toàn đối lập, vốn đã như học lại từ đầu rồi.
Chàng mới bắt đầu tiếp xúc với nó nhưng chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi đã có được thành tích như vậy, đã là rất giỏi rồi.
Ta tin chắc chỉ cần luyện tập thêm, không quá mấy ngày, chàng sẽ có thể viết càng thuần thục, cũng càng đẹp hơn”
Giang Mộ Yên nghiêm túc nói với Bùi Vũ Khâm, không để hắn xem nhẹ sự tiến bộ cùng thành quả của bản thân.
“Được, nếu Yên nhi đã nói vậy, ta đây liền luyện tập nhiều hơn, tranh thủ để trong thời gian ngắn nhất có thể viết được chữ đẹp như Yên nhi, đến lúc đó còn muốn nhờ Yên nhi làm người hướng dẫn, chấm điểm cho ta.”
Bùi Vũ Khâm cười yếu ớt, bộ dáng nho nhã ôn nhuận khiêm tốn khiến Giang Mộ Yên ngắm cả trăm lần cũng không chán.
Nhưng khi thấy Vũ Khâm thật sự chuẩn bị luyện chữ, Giang Mộ Yên không muốn thấy hắn quá vất vả nên cười cười lắc đầu phủ quyết “Viết đẹp giống ta thì không cần, kỳ thật nói đến mục đích một chút, bảo Vũ Khâm vất vả học viết chữ bằng bút này chính là để sau này dễ dàng ghi chép, tiết kiệm thời gian, cho nên chữ viết đẹp xấu không quan trọng, có thể viết nhanh, có thể đọc rõ là được rồi!
Dù sao tác phẩm thư pháp đương thời công nhận đều là dùng bút lông viết ra, bút lông ngỗng này chỉ là bí mật giới hạn trong Bùi gia chúng ta thôi, người ngoài lại không biết, cho nên Vũ Khâm chàng không cần luyện ra phong cách chữ của bản thân, ta muốn cho chàng học, bất quá chỉ để sau này tiện lợi hơn thôi.”
“Vậy sao được, chữ Yên nhi đẹp như vậy, nếu ta viết xấu, lúc đưa ra, thật sự sẽ khiến Yên nhi mất mặt.”
“Vũ Khâm lại giả ngốc đúng không? Đến lúc đó người dùng bút lông ngỗng nhiều như vậy, ai lại phân biệt chữ nào là do ai viết chứ? Lại nói, ai viết cũng không quan trọng, chủ yếu là cuối cùng chàng phê duyệt, dùng bút lông ký theo phong cách của chàng là được rồi.”
Giang Mộ Yên dường như đã sớm nghĩ xong hết rồi, cho nên lúc nói lời này, trên khóe miệng là nụ cười chắc chắn cùng tự tin.
Bùi Vũ Khâm lại sửng sốt “Nhiều người viết? Yên nhi còn định dạy cho ai?”
“Cái này phải hỏi tiên sinh chàng, chàng cho rằng trong phủ có ai là có thể bồi dưỡng làm trợ thủ, liệt kê một danh sách ra đưa cho Thanh Thư, sau đó dặn Thanh Thư triệu tập bọn họ đến. Ta sẽ dạy Thanh Thư trước, sau đó bảo Thanh Thư huấn luyện cho tập thể bọn họ, để bọn họ có thể trong thời gian ngắn nhất sử dụng bút lông ngỗng thuần thục.”
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Bùi Vũ Khâm, Giang Mộ Yên bước qua dùng ta chỉ chỉ mấy quyển sổ sách trên bàn, thở dài một tiếng “Tiên sinh, chàng xem, sổ sách sẽ dần theo sự mở rộng chuyện làm ăn của Bùi gia chúng ta mà ngày càng nhiều lên, nhưng người có thể xử lí hết những quyển sổ này vẫn chỉ có một mình chàng.
Tuy chàng rất lợi hại, nhưng dù lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng là con người. Là người thì phải nghỉ ngơi, ngủ nghê, phải điều dưỡng thân thể, sao có thể ngày ngày xem sổ sách, xem không ngừng chứ? Cứ tiếp tục như vậy, trừ phi ngày nào đó Bùi gia biến mất, nếu không, sớm muộn gì chàng cũng sẽ bị đám sổ sách này đè đến suy sụp. Ta không cho phép tình huống như vậy phát sinh.
Như vậy có biện pháp gì có thể khiến chuyện làm ăn của Bùi gia tiếp tục phát triển lớn mạnh mà tiên sinh chàng lại không phải vất vả như vậy, không cần xem sổ sách cũng có thể biết rõ mỗi một phần tiền vốn, tiền lãi không? Có!”
Giang Mộ Yên vừa nói đến chuyện nghiêm túc thì liên gọi Bùi Vũ Khâm là tiên sinh, chuyện này Bùi Vũ Khâm cũng đã khá quen rồi.
Không thể không nói, mỗi câu mỗi chữ của Yên nhi chính xác là những gì hắn vẫn băn khoăn bao nhiêu năm qua, nhưng vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào mới có thể đẹp cả đôi đường như Yên nhi nói.
Nhưng nay Yên nhi lại khẳng định với hắn, nàng có cách, điều này khiến hắn nhất thời không nhịn được mà đứng phắt dậy “Yên nhi, nàng có cách gì? Nhanh lên, ta rất muốn nghe!”
“Là tìm người giúp chàng!”
“Tìm người giúp ta? Tìm ai? Giúp như thế nào?”
Bùi Vũ Khâm khó hiểu nhìn Yên nhi của hắn, không rõ rốt cuộc là tư duy của hắn chậm chạp hay là Yên nhi quá sâu sắc.
Sao hắn lại cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của nàng, nghe không hiểu nàng đang nói gì?
Bùi Vũ Khâm cảm thấy hơi sốt ruột.
Giang Mộ Yên cũng cảm nhận được sự vội vàng, nôn nóng của hắn, nhất thời liền nói thẳng ra “Ta cảm thấy Thanh Thư là một lựa chọn không tệ.”