– Đàn ông các người đều như vậy, dù tôi có nói thế nào đi nữa, các người cũng chỉ xem đó là ngụy biện.
Đường Tâm Nhan thật sự bị Phó Tư Thần tổn thương triệt để rồi, trước đây mỗi lần hắn ta hiểu nhầm cô, cô đều vội vã giải thích cho hắn ta hết lần này đến lần khác, nhưng hắn ta không tin. Đường Vũ Nhu chỉ tùy tiện nói một câu, hắn đã tin lấy tin để, sau đó quy cho cô cái tội lẳng lơ, cuối cùng còn đích thân tống cô lên giường với một người đàn ông xa lạ.
Mặc Trì Úy không bỏ qua vết thương nhỏ được che khuyết điểm ở hàng mi dưới của cô, cảm giác đau lòng phảng phất nhói lên trong lòng anh, anh đưa tay lên xoa đầu cô, trầm giọng nói:
– Em phải giải thích thì mới biết anh có tin hay không chứ.
Anh ta đột nhiên hạ giọng khiến Đường Tâm Nhan vốn đang cảm thấy tủi thân trở nên xúc động, rưng rưng nước mắt:
– Ngày hôm đó tôi được về sớm nên có quay lại Sơn Hồ Viên thu dọn hành lý thì đột nhiên Phó Tư Thần đến.
Nghĩ đến cảnh cô bị Phó Tư Thần đè xuống, suýt chút nữa không thoát ra được, hàng mi của cô run lên dữ dội, mặc dù cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng cơ thể cô vẫn không ngừng run rẩy. Mặc Trì Úy nhận ra sự khác thường của cô, anh ôm chặt lấy cô, biết cô còn chưa nói xong nên cũng không nói gì.
Hít một hơi thật sâu, sắc mặt Đường Tâm Nhan tái mét nói tiếp:
– Anh ta uống quá nhiều rượu, suýt nữa còn định đi quá giới hạn. Lúc đó tôi rất sợ, biết không đọ được sức với anh ta nên tôi mới nghĩ ra cách chủ động mê hoặc anh ta. Anh ta tưởng tôi bằng lòng làm chuyện đó nên cùng tôi vào phòng ngủ, sau đó là hình ảnh anh nhìn thấy trong bức ảnh, đợi anh ta tin là thật, tôi đã dùng cùi chỏ tấn công vào hạ bộ của anh ta…
Cô cắn môi, đối diện với đôi mắt đen hẹp của anh:
– Nhân cơ hội anh ta đau đớn, tôi đã bỏ chạy và khóa trái cửa. Dù sao đây cũng là sự thật, tin hay không thì tùy anh!
Sau khi giải thích xong, cô đẩy anh ra một cách mạnh mẽ, và lần này, cô đã đẩy được. Cô không dám nhìn mặt anh, sợ nhìn thấy sự ngờ vực của anh nên cô cúi đầu nhanh chóng rời đi. Bước được vài bước, cơ thể đã bị nhấc bổng. Anh ôm cô thật chặt. Để giữ thăng bằng, cánh tay mảnh mai của cô phải vòng tay qua cổ anh. Khuôn mặt tái nhợt của cô lại đỏ bừng vì hành động của anh, cô xấu hổ trừng mắt nhìn anh:
– Anh làm gì vậy?
– Bồi thường cho em.
Đường Tâm Nhan hoàn toàn không hiểu ý của anh, cô chớp chớp mắt:
– Tôi không hiểu.
– Anh đã hiểu lầm em nên bồi thường. Bây giờ em muốn gì anh cũng đồng ý!
Đường Tâm Nhan mở to mắt, nhìn anh đầy hoài nghi. Dường như không tin, nhưng anh lại tin lời giải thích của cô một cách dễ dàng dù những gì cô nói là sự thật. Hồi trước dù cô có nói thế nào đi chăng nữa, Phó Tư Thần cũng đều không tin cô. Mặc Trì Úy nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh mím môi, khuôn mặt trầm tư:
– Đừng so sánh anh với tên cặn bã đó.
Nghe thấy từ hai từ “cặn bã”, Đường Tâm Nhan cảm thấy Phó Tư Thần rất hợp với chữ này. Cô không khỏi buồn cười:
– Vậy anh có “cặn bã” không?
Mặc Trì Úy nhướng mày:
– Em nói thử xem.
– Tôi không biết.
Cô thật sự không biết, dù gì cũng chỉ mới biết nhau có một thời gian ngắn mà anh đã đòi lấy cô, làm sao mà cô biết được anh định làm gì chứ.
“Xét thấy anh tin tôi, tôi tạm tin anh là một người đàn ông tốt”, cô nghiêng đầu nhìn anh vài giây, “Nhưng tối đó anh suýt nữa cũng định cưỡng bức tôi như Phó Tư Thần, rồi lúc tôi đuổi theo xe anh ở phim trường nhưng anh không thèm quan tâm, tôi đều ghi nhớ hết, tôi sẽ không dễ dàng làm hòa với anh đâu!”.