Mặc dù trong lòng tràn đầy thất vọng, nhưng trên mặt cô ta vẫn mang theo một nụ cười thản nhiên.
Việc hợp tác giữa hai công ty không phải là chuyện đơn giản, chỉ là về thiết kế dự án, Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ cũng đã thảo luận rất nhiều lần. Trong nửa tháng thời gian kế tiếp, cơ hội tiếp xúc của bọn họ rất nhiều, mặc dù chỉ là tiếp xúc trên phương diện công việc, nhưng giới truyền thông lại bắt đầu tạo ra một số tin đồn.
Nhìn hình mà đoán chuyện, lại từ việc cố ý chọn lựa góc chụp, càng làm cho người ta có cơ hội mà đoán mò hơn. Một ít lời đồn đãi bắt đầu vây quanh hai người.
Một ‘vụ bê bối’ như vậy chính là điều mà Mạnh Bạch Chỉ đã mong đợi xảy ra từ lâu, và mỗi khi đối mặt với phóng viên, cô ta cũng sẽ không cố tình giải thích nó.
Cách ứng xử như vậy lại càng khiến cho những phóng viên đó càng muốn đưa tin về vấn đề này hơn.
Lúc mới đầu, Mặc Trì Úy còn không để ý đến, chẳng qua là mọi chuyện theo đó mà ngày càng nghiêm trọng, Mặc Trì Úy cũng không muốn người phụ nữ của mình phải chịu uất ức cho nên đã trực tiếp tuyên bố rõ ràng, còn gửi một lá thư của luật sư cho một số phương tiện truyền thông đã đưa tin một cách tình cờ và cố tình bịa đặt mối quan hệ của anh với Mạnh Bạch Chỉ.
Hành động tát vào mặt này của Mặc Trì Úy không thể nghi ngờ chính là giáng một đòn nặng nề vào Mạnh Bạch Chỉ. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới người mà đối với những chuyện thế này không bao giờ đưa ra ý kiến như Mặc Trì Úy lại dùng đến loại phương thức này.
Cô ta có chút tức giận đi đến phòng làm việc của Mặc Trì Úy, phòng làm việc đang mở ra, vì vậy Mạnh Bạch Chỉ có thể nhìn thấy rất rõ ràng hình ảnh Mặc Trì Úy đang ôm hôn Đường Tâm Nhan ở trong đó.
Hình ảnh này như một mũi dao cứa vào trong tim cô ta, A Lãnh, bây giờ anh thật sự đã không còn chút tình cảm nào với em sao?
Không, em không tin rằng anh sẽ là một người đàn ông tuyệt tình như vậy.
Mạnh Bạch Chỉ nghĩ tới đây, liên tiếp hít sâu mấy hơi, cố gắng làm cho bản thân mình dần bình tĩnh lại, sau đó mới gõ cửa phòng làm việc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Mặc Trì Uý liền kết thúc nụ hôn, khi nhìn thấy người đứng ở cửa là Mạnh Bạch Chỉ, anh hơi nhíu mày.
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng Mạnh Bạch Chỉ lại sẽ xuất hiện vào lúc này, người luôn luôn không thích thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài như Đường Tâm Nhan hôm nay lại không thèm bận tâm về điều này. Cô thậm chí còn hy vọng Mạnh Bạch Chỉ có thể thấy được sự thâm tình của Mặc Trì Úy với mình,
Trực giác của phụ nữ cho Đường Tâm Nhan biết mặc dù nhìn từ bề ngoài thì Mạnh Bạch Chỉ có vẻ như đã chết tâm với Mặc Trì Úy, nhưng mà những suy nghĩ trong ánh mắt của cô ta lại không giấu được cô.
Ánh mắt kia rõ ràng là mang theo sự yêu mến của người phụ nữ với người đàn ông.
“Ông xã à, tại sao sức quyến rũ của anh lại lớn như vậy chứ? Cứ như vậy thì em không có cảm giác an toàn chút nào.” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan ngọt ngào kề bên tai Mặc Trì Úy nói.
Bàn tay to của Mặc Trì Úy hơi nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên.
“Trong tim anh, chỉ có em thôi.”
Một câu nói mang theo đầy bẻ thâm tình vang lên rõ ràng bên tai Đường Tâm Nhan, mà Mạnh Bạch Chỉ đang đứng trước mặt hai người lúc này cũng nghe được cực kỳ rõ ràng.
Từng câu từng chữ đều giống như con dao nhỏ cứa vào lòng cô ta. Bỗng một cơn đau nhói loé lên, làm cho sắc mặt của Mạnh Bạch Chỉ trở nên có chút trắng bệch.
“Mạnh Bạch Chỉ, cô không sao chứ? Có phải là thấy không khỏe không?” Tuy rằng cô cảm giác được hành động của mình là vô cùng tàn nhẫn, nhưng mà Đường Tâm Nhan vẫn muốn làm cho Mạnh Bạch Chỉ triệt để vứt bỏ ý niệm với Mặc Trì Úy, cho nên dù là biết rõ nguyên nhân tại sao sắc mặt cô ta tái nhợt nhưng Đường Tâm Nhan vẫn cố ý hỏi.
“Tôi… tôi không sao cả.” Trực giác của phụ nữ đã nói cho Mạnh Bạch Chỉ biết Đường Tâm Nhan đã sinh lòng hoài nghi với mình, điều này làm cho cô ta gạt đi ánh mắt đang dán chặt vào Mặc Trì Úy, thay vào đó là một nụ cười nhạt.
“Không sao đâu, bệnh cũ, đó chỉ là hơi đau bụng mà thôi, hơn nữa cô cũng biết, tôi đã hiến một quả thận cho Tiểu Nghê, gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thỉnh thoảng lại bị đau. Có lẽ tôi thực sự nên tìm một bác sĩ để kiểm tra cho thật tốt mới được.”
Mạnh Bạch Chỉ cười nói, lúc nói đến thận còn cố ý tăng thêm giọng điệu, tuy rằng ánh mắt không có dừng ở trên người Mặc Trì Úy nhưng hai chữ này nói rõ là cô ta đang nói cho anh nghe.
Mặc Trì Úy nghe xong những lời này tuy rằng không nói lời nào nhưng lông mày đột nhiên nhíu chặt lại.
Anh không quên rằng khi Mạnh Bạch Chỉ hiến thận, anh đã hứa với cô rằng anh sẽ chăm sóc cho cơ thể của cô thật tốt.
Dù đã không còn bất kỳ tình cảm với Mạnh Bạch Chỉ nhưng Mặc Trì Uý sẽ không bao giờ quên một lời hứa như vậy, và anh tin rằng mình sẽ tuân thủ được lời hứa này.
“Tôi sẽ sắp xếp các bác sĩ để kiểm tra kỹ càng cho cô.”
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp như biển cả của Mặc Trì Uý, trong lòng Mạnh Bạch Chỉ tràn đầy sự vui mừng.
“A Lãnh, anh thật sự vẫn quan tâm đến sức khỏe của em có phải không? Thật tuyệt khi có một người bạn như anh.” Khi cô ta nói ra câu đầu tiên, Mạnh Bạch Chỉ đã có thái độ muốn thử, cô ta muốn biết sau khi nghe xong những lời như vậy có làm cho sắc mặt Mặc Trì Úy có thay đổi hay không.
Đôi mắt đẹp chói lọi của Mạnh Bạch Chỉ đã khóa chặt trên người Mặc Trì Uý, khi nhìn thấy vẻ mặt của anh biến thành khó coi, Mạnh Bạch Chỉ vội vàng phản ứng lại, nói thêm nửa câu sau.
“Đúng vậy, tôi thực sự quan tâm đến cô, nhưng sự quan tâm này không liên quan gì đến quan hệ nam nữ. Tôi đã từng nói rằng tôi sẽ chăm sóc cô khi cô hiến thận. Đừng lo lắng, trước khi cô tìm được bạn trai thì lời hứa này vẫn có hiệu lực.”
Mặc Trì Uý nhẹ nhàng nói, con ngươi đen sâu thẳm cũng không dừng trên người Mạnh Bạch Chỉ quá lâu.
Như thể trên thế giới này, chỉ có Đường Tâm Nhan mới là người duy nhất trong mắt anh.
“Em… em nghe theo sự sắp xếp của anh.” Mạnh Bạch Chỉ gần đây thực sự không khỏe, cũng không ngoan cố từ chối sự sắp xếp của Mặc Trì Úy, cô ta tin tưởng Mặc Trì Úy nhất định sẽ sắp xếp tốt nhất cho mình.
Mặc Trì Uý đã thực hiện những gì anh ấy nói, ngày hôm sau, anh sắp xếp một đội y tế đặc biệt để chuẩn bị cho cuộc kiểm tra chi tiết nhất cho Mạnh Bạch Chỉ.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ, người vừa mới rửa mặt xong đã rất ngạc nhiên.
“Nửa giờ sau, tôi sẽ đợi ở cửa khách sạn của cô.”
Mặc Trì Uý chỉ nói một tiếng như vậy liền cúp điện thoại.
Anh ấy… anh ấy đang mời mình à? Điện thoại đã cúp rồi, nhưng Mạnh Bạch Chỉ vẫn còn đang rất vui vẻ, thậm chí còn đang suy nghĩ xem mình nên mặc cái gì? Nên xuất hiện trước mặt Mặc Trì Úy với trạng thái như thế nào.
Cô ta nhanh chóng lấy hết quần áo trong tủ ra, trải tất cả lên giường, cẩn thận lựa chọn.
Để thể hiện sự sang trọng và quý phái của mình, Mạnh Bạch Chỉ đã chọn một chiếc váy nhỏ, không quá hở hang nhưng lại để lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Kết hợp với đôi giày cao gót cùng màu, vẻ quý phái, sang trọng của cô nàng càng được thể hiện rõ ràng.
Sau khi nhìn vào gương một lúc lâu, và chắc chắn không có vấn đề gì, Mạnh Bạch Chỉ cầm túi lên, bước lên một bước thanh lịch rồi bước ra khỏi phòng.