Cô khó tin lắc đầu, giọng nói cũng trở nên run rẩy và sợ hãi “Sẽ không, sẽ không đâu…”
Diệp Nhiễm rưng rưng nước mắt nhìn Đường Tâm Nhan, cô ta hiểu rõ tính khí của cô, sau khi trải qua một lần tổn thương từ Phó Tư Thần, cô luôn có chút phòng bị với đàn ông.
Huống chi cô ấy và Mặc Trì Uý mới kết hôn hơn một tháng, mối quan hệ có thể sâu đậm đến mức nào?
Chỉ cần cô ta không ngừng thêm mắm thêm muối, Đường Tâm Nhan chắc chắn sẽ không còn tin vào Mặc Trì Uý nữa.
Hơn nữa, trên trang đầu bảng tin ngày hôm nay, sẽ có hình ảnh của cô ta và Mặc Trì Uý.
Có những bức ảnh làm bằng chứng, cô ta không tin rằng Đường Tâm Nhan vẫn sẽ nguyện ý duy trì cuộc hôn nhân này.
Nếu cô ta đã không thể có được Mặc Trì Uý, vậy thì Đường Tâm Nhan càng không.
Khóe mắt Đường Tâm Nhan liếc thấy một vệt màu đỏ trên khăn trải giường trắng, cả người cô lạnh lẽo như như rơi vào hầm băng.
Cố gắng ổn định tinh thần, cô bước đến bên giường nhìn kỹ, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, mím chặt môi nhìn Diệp Nhiễm với vẻ mặt phức tạp.
Diệp Nhiễm vẫn còn đang khóc “Tâm Nhan, tối qua anh Mặc trúng thuốc đến thần trí mơ hồ, lúc ôm tớ anh ấy liên tục gọi tên cậu. Anh ấy nói anh ấy không thể chấp nhận được cậu từng trải qua một cuộc hôn nhân, càng không thể chấp nhận cậu đã cùng người đàn ông khác…”
Thật ra Diệp Nhiễm cũng không biết rõ Đường Tâm Nhan có quan hệ với đàn ông khác hay không, cô ta hoàn toàn dựa vào suy đoán, dù sao cô ấy và Phó Tư Thần đã từng là vợ chồng, thế nên cô ta mới dám nói như vậy.
Nhưng lời nói của Diệp Nhiễm rơi vào tai Đường Tâm Nhan lại trở thành Mặc Trì Uý đã biết rằng cô từng cùng chồng cũ.
Thảo nào, anh không chạm vào cô.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay Diệp Nhiễm, run giọng nói: “Đi, tớ đưa cậu đến đồn cảnh sát báo cáo.”
Diệp Nhiễm không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ muốn đưa cô ta đến đồn cảnh sát, cô ta khóc như mưa lắc đầu “Tâm Nhan, tớ sợ, làm ơn, đừng đưa tớ đến đồn cảnh sát…Tớ không muốn loại chuyện này bị người biết…”
Đường Tâm Nhan buông Diệp Nhiễm ra, nhìn vào mắt cô ta, muốn tìm ra một tia sơ hở.
Diệp Nhiễm sợ Đường Tâm Nhan nghi ngờ, lần nữa quỳ trên mặt đất, nắm lấy tay cô không ngừng đánh chính mình “Tâm Nhan, cậu đánh chết tớ đi, tớ thật sự không muốn động đến chồng cậu!”
“Nhìn bề ngoài anh ấy tuấn tú lãnh đạm, không nghĩ tới trên trường lại cực kỳ thô bạo, nhưng nhất định bình thường anh ấy không phải như vậy, anh ấy là bị trúng thuốc…”
Diệp Nhiễm nhìn như đang giải thích giúp Mặc Trì Uý, nhưng thực chất là đang từng chữ từng chữ găm vào trái tim của Đường Tâm Nhan.
Trúng thuốc, liền có thể cùng bạn thân cô?
A!
Một người hai người, thực sự xem cô là đứa ngốc sao!
“Tâm Nhan, nếu cậu không tin tớ, tớ có thể chết trước mặt cậu để chứng minh…” Diệp Nhiễm nói xong bộ dạng như muốn đập đầu vào tường.
Đường Tâm Nhan ôm cô ta, nghĩ đến chuyện hôm qua của Kiều Phi Nhi, giọng nói tối nghĩa: “Đừng làm chuyện ngu ngốc, tớ tin cậu.”
Một câu ‘tớ tin cậu’ của cô khiến trái tim đang treo lơ lửng của Diệp Nhiễm hoàn toàn thả lỏng.
Chỉ cần Đường Tâm Nhan tin tưởng vào cô ta, mọi việc đều sẽ trở nên dễ dàng.
Quả nhiên phụ nữ từng bị tổn thương là đối tượng dễ lừa nhất, chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay cũng khiến họ máu chảy đầm đìa.
…
Ngoài cửa.
Mặc Trì Uý cả đêm ngâm mình trong nước lạnh, vốn định trở lại lấy đồng hồ để quên trong phòng, quẹt thẻ vừa đẩy cửa ra liền nghe thấy câu “Tớ tin cậu.” Của Đường Tâm Nhan.
Máu đang chảy trong người dường như đồng loạt đông cứng lại.
Thân hình cao lớn đứng sững lại một chỗ, bất động như một tác phẩm điêu khắc.
Không cho anh cơ hội giải thích đã kết tội cho anh, coi anh như cầm thú đối với bạn thân của cô.
Đây là niềm tin giữa bọn họ?
Đường Tâm Nhan ở trong phòng cảm thấy một luồng khí tức lạnh lẽo truyền đến, vừa quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt sâu đen không thấy đáy của Mặc Trì Uý.