Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Cừ đã sớm đoán được ý muốn của Đường Tâm Nhan, vì vậy anh ta không đưa ngay cho cô một câu trả lời chắc chắn.

Đường Tâm Nhan đã đợi câu trả lời của Phượng Cừ, nhưng đợi một lúc lâu, ngoại trừ việc ánh mắt anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, Đường Tâm Nhan không thấy anh ta nói gì cả.

Điều này làm cho Đường Tâm Nhan sốt ruột, lông mày khẽ nhíu lại.

Trong lúc thất vọng, cô lại hé môi đỏ mọng gợi cảm.

“Phượng Cừ, tôi đang đợi câu trả lời của anh, tôi hy vọng anh có thể… giúp tôi một lần.” Giọng của Đường Tâm Nhan như đang cầu xin.

Trước lời cầu xin của cô, Phượng Cừ cười nhạt.

“Tâm Nhan, tôi cũng muốn giúp cô, nhưng… tôi xin lỗi, không dễ gì thực hiện tất cả các cảnh quay trong vòng hai ngày. Tôi… không thể làm được.”

Phượng Cừ nói, ánh mắt đen tối với một tia sáng vẫn trói chặt cơ thể Đường Tâm Nhan.

“Thật sự không thể giúp tôi một lần sao?”

Mặc dù đã sớm đoán được Phượng Cừ sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy, nhưng lời từ chối của anh ta vẫn khiến Đường Tâm Nhan thất vọng.

Phượng Cừ lại hé mở đôi môi mỏng gợi cảm.

“Tâm Nhan, điều chúng ta muốn là chất lượng. Nếu chúng ta thực hiện tất cả các cảnh quay trong vòng hai ngày, cảm xúc của chúng ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Hình tượng lúc đó không thể khiến khán giả hài lòng, vì vậy tôi không

thể đồng ý với đề nghị của cô được.”

Phượng Cừ lại lần nữa ‘danh chính ngôn thuận’ từ chối Đường Tâm Nhan.

Nhìn thấy Phượng Cừ vô cùng kiên định, không dễ thay đổi ánh nhìn của mình, Đường Tâm Nhan gật đầu.

“Ngành giải trí là một vòng tròn, tôi không tin, không có lúc anh không cần sự sự giúp đỡ của tôi, được, một tuần thì một tuần, hy vọng anh Phượng có thể nắm vững tiêu chuẩn nghề nghiệp, đừng cố ý biểu hiện không tốt.”

Sau khi Đường Tâm Nhan nói những lời này một cách lạnh lùng, liền đi về hướng Cố Nhiễm Nhiễm.

“Tâm Nhan…” Phượng Cừ không ngờ tới, cô sẽ rời đi như vậy, mà với một giọng điệu không hài lòng chút nào.

Đối với tiếng hét của Phượng Cừ ở sau lưng, Đường Tâm Nhan không thèm để ý, một người cố tình gây khó dễ cho mình, không cần thiết phải quan tâm, không phải sao?

Nhìn thấy gương mặt không có biểu cảm gì của Đường Tâm Nhan quay lại, Cố Nhiễm Nhiễm cũng có thể đoán được kết quả.

“Anh ta không đồng ý, sớm trong dự đoán của chúng ta rồi, không cần phải cầu xin nữa, tớ lại đi thương lượng với biên kịch một chút, xem xem có thể cắt bớt cảnh quay này đi không.”

Cố Nhiễm Nhiễm an ủi Đường Tâm Nhan đang buồn bã.

“Bỏ đi, vẫn là đừng cắt đi, tớ sẽ cố gắng hết sức hợp tác, về phần Trì Úy, tớ tin anh ấy sẽ hiểu cho tớ.”

Biết là bộ phim này rất quan trọng đối với Cố Nhiễm Nhiễm, vậy nên Đường Tâm Nhan đã ngăn cản quyết định của cô ấy.

“Như vậy cậu thực sự có thể không?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi cô, dẫu sao người đàn ông bị thương nằm trong bệnh viện, tuy là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Đường Tâm Nhan vô cùng lo lắng vẫn là chuyện hết sức bình thường.

“Đương nhiên, yên tâm đi, tớ có thể là một người diễn viên chuyên nghiệp.” Không để Cố Nhiễm Nhiễm phải có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, khuôn mặt nhỏ của Đường Tâm Nhan, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Sau khi các nhân viên hiện trường đã sắp xếp bối cảnh xong, Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ lần lượt vào vị trí. Tuy là vừa rồi anh ta từ chối bản thân mình, nhưng khi Đường Tâm Nhan vào quay, vẫn thể hiện được sự chuyên nghiệm của mình trong diễn xuất, rất nhiều cảnh quay chỉ một lần là qua, không hề có một biểu hiện không tốt nào.

Chỉ là mỗi lần đạo diễn hô cắt, Đường Tâm Nhan đều lập tức đi đến bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm, đối với Phượng Cừ, cô không có bất cứ sự quan tâm nào.

Cho dù cô biết ánh mắt của Phượng Cừ, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm trên người mình, cô cũng không bao giờ để mắt đến.

Cảnh cuối quay vào lúc mười giờ tối, không biết là do không lấy được trạng thái hay vì lý do gì khác, ở cảnh cuối, Phượng Cừ đã diễn hỏng rất nhiều lần, cho đến khi các nhân viên xung quanh rên rỉ, cảnh này mới trôi qua suôn sẻ.

“Tâm Nhan…” Không kịp tẩy trang, lại nhìn thấy Đường Tâm Nhan lên xe riêng và chuẩn bị rời đi, Phượng Cừ vội vàng chạy tới phía trước.

“Tâm Nhan, cô đang trách tôi sao? Trách tôi không đồng ý lời đề nghị của cô?” Phượng Cừ không quan tâm đến sự ngăn cản của Cố Nhiễm Nhiễm liền kéo cô ấy ra, sau đó lên xe, trực tiếp đến chỗ Đường Tâm Nhan..

Phượng Cừ lên xe mà không được phép, điều này khiến cô rất không hài lòng, nhất là khi anh ta vừa lên xe, Cố Nhiễm Nhiễm vì ngăn cản anh ta mà suýt chút nữa bị đẩy ngã, con ngươi trong veo của Đường Tâm Nhan, hiện lên một tia chán ghét

“Không có gì đáng giận cả, anh cũng tự có suy nghĩ của mình, tôi không có tư cách ngăn cản, phải không?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.

“Phượng Cừ, phiền anh xuống xe cho.”

Cố Nhiễm Nhiễm người suýt chút nữa bị đẩy ngã, đến trước mặt Phương Cừ với vẻ mặt tức giận, nói một cách lạnh lùng.

“Đợi tôi nói xong, tôi tự nhiên sẽ xuống xe.” Lần này Phượng Cừ cũng rất kiên trì. Về lời nói của Cố Nhiễm Nhiễm, anh ta không thèm để ý.

“Phượng Cừ, tôi phải đi thăm chồng tôi, phiền anh xuống xe cho, tôi không muốn lãng phí thời gian.” Đường Tâm Nhan cũng thực sự tức giận, giọng nói của cô đã lạnh hơn trước rất nhiều.

Phượng Cừ hít thở sâu.

“Được, tôi xuống xe, nhưng cảnh quay của ngày mai, tôi cá là sẽ không mấy suôn sẻ đâu.” Nói xong, anh ta trực tiếp xuống xe.

Nghe thấy lời đe dọa của Phượng Cừ, vẻ mặt của Cố Nhiễm Nhiễm trông rất xấu xí.

“Bỏ đi, mặc kệ anh ta, tớ đến bệnh viện thăm Trì Úy đã.”

Đường Tâm Nhan không kịp về nhà thay quần áo đã đến thẳng bệnh viện.

Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Mặc Trì Úy nằm nghiêng trên giường bệnh, tâm trạng rất tốt.

“Xin lỗi, em về muộn quá.”

Đường Tâm Nhan bước đến bên giường nói với vẻ mặt tội lỗi, là một người vợ, chồng mình bị thương mà không thể ở bên cạnh chăm sóc, cô thực sự cảm thấy mình không đủ năng lực làm vợ.

“Đồ ngốc này, tại sao anh phải trách em?” Mặc Trì Úy vất vả ngồi dậy, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh thấy rất đau lòng.

“Em ăn tối chưa?”

Anh nhẹ giọng hỏi,

Nếu không phải Mặc Trì Úy hỏi mình, Đường Tâm Nhan đã thực sự quên mất chuyện này.

“Em vội vàng đến bệnh viện, nên vẫn chưa ăn, nhưng lát nữa em tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi.” Cô cười nói, chỉ cần được ở bên cạnh Mặc Trì Úy, đã là hạnh phúc rồi..

Mặc Trì Úy chỉ vào hộp giữ nhiệt trên bàn.

“Anh biết em không có thời gian ăn cơm, nên anh đặc biệt kêu người làm mang qua, vẫn còn nóng em ăn đi.”

Đường Tâm Nhan gật đầu mở hộp giữ nhiệt, thấy bên trong đều là những món cô thích ăn, cô hôn lên má anh tỏ vẻ ngại ngùng.

“Ông xã, cảm ơn anh.”

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Đường Tâm Nhan, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy cũng gợi lên một chút tình cảm.

“Buổi hôm nay quay suôn sẻ chứ?”

Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan thở dài.

“Mọi việc lúc bắt đầu đều rất tốt, nhưng trong vài cảnh quay cuối, Phượng Cừ thường xuyên biểu hiện không tốt, nếu không thì em đã sớm quay lại bệnh viện rồi.” Đường tâm Nhan nói với Mặc Trì Úy về cảnh quay, với một giọng phàn nàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK