Đường Tâm Nhan cúi đầu nhưng nghe được một tiếng kêu rên, dù anh đã cố kìm nén nhưng tiếng kêu từ trong cổ họng không cẩn thận lại phát ra.
“Mặc Trì Úy, anh làm sao vậy.” Đôi mắt Đường Tâm Nhan liền ửng đỏ, cô ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, ngắm nhìn đường nét góc cạnh trên gương mặt anh, bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh bị thương ở đâu?”
Mặc Trì Úy lắc đầu, mím chặt môi, nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Anh mở cửa xe, xuống xe xem bác trai bị ngã.
Bác trai ngã khụy xuống đất, máu chảy ròng ròng, nhìn thấy Mặc Trì Úy đi tới vốn định bắt bẻ anh một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén, lạnh lùng cùng khí chất cao quý, trầm mặc của anh, lời nói của ông ta đến miệng đành phải nuốt vào trong.
Mặc Trì Úy lấy điện thoại gọi xe cứu thương, chờ bác sĩ tới, anh đưa cho bác trai bị thương một số tiền, đưa danh thiếp của mình cho bác sĩ rồi mới quay lại trong xe.
Đường Tâm Nhan tưởng rằng anh cũng giống như những kẻ có tiền khác, bỏ mặc bác trai bị thương, nhưng không nghĩ tới anh lại giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, cẩn thận như thế. Từ việc đó có thể thấy anh chính là một người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp.
Xe chạy đến Cẩm Tú Viên, Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan xuống xe.
Vào tới cửa nhà, Đường Tâm Nhan ở trong lòng anh giãy dụa muốn xuống dưới: “Ban nãy anh bị đụng vào, thực sự không cần đến bệnh viện xem một chút sao.”
“Không có việc gì, đừng lo lắng.”
Thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, cô không nói thêm gì nữa. Vào đến nhà, do buổi tối đã uống khá nhiều rượu lên cô đi tới ghế sô pha nằm xuống.
Mặc Trì Úy vào phòng bếp làm một bát canh giải rượu, khi bưng ra đến phòng khách thì phát hiện cô đã ngủ rồi. Thấy cô ngủ mà vẫn cau mày, anh nhẹ nhàng vươn tay ra vuốt ve đôi lông mày đang cau lại của cô. Cô ngủ cũng không sâu giấc, khi ngón tay lành lạnh của anh vừa mới chạm vào cô liền tỉnh giấc. Nhìn thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô cầm lấy ngón tay anh, dịu dàng nói một câu: “Trì Uý, anh sẽ không làm tổn thương tôi phải không?” Mặc dù mọi người đều phản bội, tổn thương cô, nhưng anh sẽ không làm thế phải không.
Đôi mắt Mặc Trì Úy híp lại, ánh sáng trong mắt như tối đi, quai hàm căng ra, yết hầu gợi cảm lên xuống liên tục: “Tôi có làm canh giải rượu cho em, ngồi dậy uống đi.”
Cô nhìn anh nở nụ cười ngây ngô: “Anh thật tốt.” Cô hoàn toàn quên mất anh chưa trả lời câu hỏi của cô.
Anh đỡ cô ngồi dậy, anh ngồi sau lưng cô, ôm cô ngồi vào lòng mình, tay anh vòng qua cổ cô bưng bát canh giải rượu ra trước mặt cô.
Tuy đầu óc Đường Tâm Nhan ngây ngô, nhưng có những ký ức cô vẫn khắc sâu trong đầu. Đôi môi cô cong lên, nở một nụ cười ngốc nghếch: “Trì Uý, anh còn nhớ hoàn cảnh lần đầu tiên anh cho tôi uống canh giải rượu không?”
Chiếc cằm hoàn mỹ của anh đặt trên đỉnh đầu cô, thanh âm từ tính vang lên, ‘ừ’ một tiếng.
“Tôi nghĩ anh cho tôi uống xuân dược, khi đó tôi thật khờ a, đàn ông giống như anh, muốn người phụ nữ nào mà không được, làm gì cần cho tôi uống loại thuốc đó.” Nói xong, cô cúi đầu, uống canh giải rượu mà anh đã đưa tới môi cô.
“A, thơm quá đi, so với lần trước uống ngon hơn nhiều.”
Anh cười nhạt: “Lần trước là mua ở bên ngoài, lần này là tôi tự tay làm.”
Cô ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại, nhìn khuôn mặt tinh xảo, trầm mặc của anh nói: “Đây chính là sự khác biệt giữa để tâm với không để tâm đó.”
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta yêu thương của cô: “Ngoan, uống hết chỗ canh này đi, sáng mai tỉnh dậy mới không bị đau đầu.”