Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải quay cảnh đêm hai ngày liên tiếp, may mà Mặc Trì Úy tặng xe bảo mẫu cho cô nên sau khi quay xong cô trực tiếp vào trong xe nghỉ ngơi, vì thế nên cũng không cảm thấy mệt.

Sau khi quay xong cảnh đêm thì tiếp theo chính là quay cảnh ngày.

Sau khi thay quần áo diễn và hóa trang xong, Đường Tâm Nhan cầm kịch bản lên đi ra ngoài, Diệp Nhiễm đột nhiên vội vội vàng vàng xông thẳng vào trong.

“Tâm Nhan, cậu nhanh trốn đi, tên luật sư tên Lục Tử Thâm đó khí thế hùng hồn đang xông vào đây, nói là muốn tìm cô tính sổ đó!”

Sắc mặt Đường Tâm Nhan khó hiểu, cô hỏi: “Tại sao anh ấy lại muốn tìm tớ tính sổ?”

“Tớ cũng không biết, anh ta nói anh ta muốn bóp chết cậu!” Diệp Nhiễm lôi kéo cánh tay Đường Tâm Nhan, muốn kéo cô đi trốn. nhưng Đường Tâm Nhanh lại nhướng đôi mày liễu, cô gạt tay Diệp Nhiễm ra rồi đi ra bên ngoài, nói: “Để tớ đi xem thử.”



“Tâm Nhan, cậu thật là! Cậu đừng đi, anh ta trông có vẻ như muốn giết người vậy, đáng sợ lắm!”

Đường Tâm Nhan tự nhận rằng mình chưa từng làm ra chuyện gì đắc tội với Lục Tử Thâm hết, anh ta làm gì mà muốn bóp chết cô cơ chứ?

Ngay tại lúc này, cửa phòng trang điểm bị một người dùng sức đá một cái.

Lục Tử Thâm mặc nguyên một bộ quần áo màu đen, sắc mặt âm trầm lãnh lệ đang đứng ngoài cửa.

Đường Tâm Nhan chú ý tới đôi tay đang buông thõng bên người anh ta đang gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh cũng nhảy lên thình thịch, giống như anh ta đang cố gắng kiềm chế cảm xúc gì sắp bùng nổ tới nơi vậy.

Trước đây không lâu cô đã từng nhìn thấy bộ dạng này của Lục Tử Thâm ở bệnh viện.

Anh ta giống như sứ giả câu hồn của địa ngục, hơi thở âm trầm làm người khác không tự chủ được mà lạnh sống lưng.

Đường Tâm Nhan mím môi, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại theo bản năng mà lùi về phía sau.

Nói thật lòng, Lục Tử Thâm như vậy thật sự làm cô thấy hơi sợ hãi.

Thấy cô lui về phía sau, trong đôi con ngươi lạnh như băng của Lục Tử Thâm xẹt qua một tia sát khí, anh ta bước vài bước lớn, thẳng tới trước mặt Đường Tâm Nhan.



“Anh làm gì thế, đừng làm cô ấy bị thương…” Diệp Nhiễm vẫn chưa dứt lời thì đã bị Lục Tử Thâm hung hăng vung đẩy một cái ngã nhào xuống đất.

Đường Tâm Nhan thấy sắc mặt Lục Tử Thâm càng ngày càng âm trầm lãnh lệ thì không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng, đồng tử cũng co lại, cô nói: “Luật sư Lục, trước khi anh phán án tử hình cho người ta thì cũng phải cho họ biết nguyên nhân chứ. Đến tột cùng là tôi đã làm chuyện gì mà anh lại tức giận như vậy?”

Ánh mắt Lục Tử Thâm lạnh lẽo nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch của Đường Tâm Nhan, anh ta đột nhiên vươn tay ra bóp chặt cần cổ mảnh khảnh của cô, nói: “Cô đã làm chuyện gì mà trong lòng cô không tự biết sao? Cô dám động vào người của tôi, tôi thấy cô chán sống rồi đó!”

Động vào người của anh ta gì chứ?

Hai ngày nay cô đều ở trong đoàn làm phim quay phim, không đi chỗ nào khác, sao lại có thể động vào người của anh ta được chứ?

“Luật sư Lục, chắc chắn là hiểu lầm rồi, anh buông tôi ra trước đã…”

Lục Tử Thâm căn bản là không nghe lọt bất cứ một lời nào của Đường Tâm Nhan cả, anh ta càng ngày càng tăng thêm sức ở bàn tay đang bóp chặt cổ Đường Tâm Nhan: “Kiều Phi Nhi là người phụ nữ của tôi, chỉ có tôi mới có thể động vào cô ấy, các người ai dám động tới cô ấy tôi sẽ giết kẻ đó!”

“Kiều Phi Nhi… sao rồi?” tay Đường Tâm Nhan giữ chặt đôi tay như gọng kìm sắt của Lục Tử Thâm, cô muốn gỡ nó ra nhưng lực tay anh ta lại mạnh như trâu, cô căn bản không thể mảy may lay động được anh ta chút nào.

Khuôn mặt đã trướng đỏ như máu, cô không ngừng lắc đầu nói: “Luật sư Lục, đây tuyệt đối là hiểu lầm, tôi không làm gì gây hại cho Kiều Phi Nhi cả.”

Diệp Nhiễm đang ngã sõng soài trên mặt đất thấy Lục Tử Thâm không thèm nghe bất kì lời nào thì cô ta vội cầm điện thoại mà Đường Tâm Nhan đang để trên bàn hóa trang lên, kéo tới dãy số “Chồng yêu” trên điện thoại rồi vội vàng gọi qua.

Mặc Trì Úy đang bàn chuyện làm ăn với một khách hàng lớn thì tiếng điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, anh không tạm dừng cuộc nói chuyện mà lập tức nhấc máy lên nghe: “Bà Mặc.”

Diệp Nhiễm nghe được giọng nói trầm thấp mà từ tính của Mặc Trì Úy gọi “bà Mặc” thì đáy lòng dậy sóng cuồn cuộn, cảm xúc vừa chua xót lại vừa ghen tị đổng loạt nổi lên trong lòng co ta.

“Bà Mặc?”

“Tổng giám đốc Mặc, tôi là Diệp Nhiễm, Tâm Nhan xảy ra chuyện rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK