Diệp Nhiễm đang rưng rưng nước mắt giờ không kìm được nữa mà khóc òa lên, cô nhào vào vòng tay của Đường Tâm Nhan, cả người run lên, “Tâm Nhan, mình là vì cậu mà không đáng…”
“Vì mình không đáng?” Lời nói của Diệp Nhiễm khiến Đường Tâm Nhan bối rối.
Diệp Nhiễm nước mắt rưng rưng gật đầu, nhưng giọt nước mắt óng ánh như pha lê rưng rưng trên mi không rơi xuống, trông thật tội nghiệp, “Buổi tối mình làm việc trong quán bar, tối qua mình nhìn thấy ngài Mặc cùng một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy vào một phòng trong bar, hai người họ còn…”
Diệp Nhiễm vừa nói vừa ngầm thăm dò đánh giá thần sắc của Tâm Nhan, nhận thấy vẻ mặt cô không có gì thay đổi cô ấy mới nghiến răng nói tiếp: “Anh ta ôm ôm ấp ấp người phụ nữ đó, nhìn vô cùng thân mật. Hơn nữa, người phụ nữ đó còn không biết xấu hổ mà cắn tai anh ta, trong phòng còn những người khác nữa mà cả hai cứ tình thâm ý ngọt, mình nhắc nhở anh ta, mà anh ta còn bẻ cổ tay mình khiến mình bị thương!”
Đường Tâm Nhan trợn tròn mắt, “Anh ta bẻ cổ tay cậu?”
Diệp Nhiễm không hiểu sao Đường Tâm Nhan không hề tức giận hay ghen tuông gì cả, ngược lại vẫn chỉ quan tâm đến cổ tay của cô, cô bối rối trợn tròn mắt, “Tâm Nhan, cổ tay đau một chút cũng không sao, chỉ là mình không xứng đáng với cậu! Anh ta sắp kết hôn với cậu rồi, mà vẫn còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thật quá đáng!”
Đường Tâm Nhan nghĩ đến chuyện lúc sáng thì lại trở nên lãnh đạm và cao quý, giữa bọn họ chưa từng có chuyện nam nữ mập mờ, cô cười lên thất thần, “Cuộc hôn nhân giữa mình và anh ta vốn chỉ là mối quan hệ hợp tác, anh ta có mối quan hệ gì với người phụ nữ khác bên ngoài hay không, có thân mật hay không, đều không liên quan đến mình.”
Từ trước đến nay, cô chưa từng phủ nhận sự hấp dẫn của Mặc Trì Úy, thậm chí hắn còn có tư chất quyến rũ phụ nữ hơn cả Phó Tư Thần.
Nếu như cô và hắn còn tiếp tục không rõ ràng, cô không chắc còn giữ được trái tim mình hay không.
Thế này cũng tốt, cô không chọc giận hắn, hắn cũng không chọc giận cô, nước sông không phạm nước giếng, tôn trọng lẫn nhau, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Diệp Nhiễm lau nước mắt trên mặt, cô dè dặt hỏi: “Cậu thật sự không có chút rung động nào với anh ta sao?”
Đường Tâm Nhan mím chặt đôi môi đỏ, “Mình vẫn còn chưa thoát khỏi vết thương mà Phó Tư Thần gây ra, sao có thể rung động trước người đàn ông khác!”
Diệp Nhiễm trầm ngâm gật đầu, “Thì ra là mình hiểu nhầm anh ta rồi.”
……
Phó Thị.
Cửa lớn của phòng họp mở ra, sau khi bắt tay với một số cổ đông, Phó Tư Thần nhìn theo tiễn họ.
Một tiếng cười giễu cợt từ phía sau truyền đến, “Đại ca, anh sợ em cướp mất vị trí CEO của anh sao?”
Đôi mắt u ám của Phó Tư Thần nhìn lại Phó Hào ngông nghênh ở sau lưng, đôi mắt nâu của anh ta lóe lên sự u ám, “Về sau bớt cho thuốc mê vào canh của cha đi, anh nói cho cậu biết, ngày nào còn anh thì ngày đó cậu không có cửa bước chân vào Hội đồng Quản trị.”
Phó Hào nhún vai, “Bây giờ Phó thị vẫn là do cha làm chủ, nếu như ngày nào đó cha cảm thấy anh không có năng lực, thì không chừng sẽ giao vị trí Chủ tịch Hội đồng Quản trị cho em đấy!”
Không đợi Phó Tư Thần kịp nói gì, Phó Hào cười lớn rồi rời đi.
Phó Tư Thần về đến phòng làm việc, chuông điện thoại reo lên, anh ta tưởng rằng Đường Tâm Nhan gọi lại, cầm điện thoại lên.
Màn hình hiển thị một số lạ.
Anh ta nhíu mày, nghe điện thoại.
“Là Phó thiếu phải không? Tôi là luật sư Lục Tử Thâm, tôi đang ở quán cà phê dưới lầu của Phó Thị, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với anh, nếu anh không đến, thì sẽ hối hận lắm đấy!”
Không hổ là một luật sư, một câu nói đã chặn đứng mọi đường lui của Phó Tư Thần, anh ta thậm chí không có cơ hội để từ chối.