Anh ta hút từng điếu từng điếu một, cả bao thuốc đều đã hút hết, anh ta lại lấy rượu trong tủ ra, không ngừng đổ vào miệng.
Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh căm ghét và kinh tởm mà Đường Tâm Nhan nhìn anh.
Anh vứt bình rượu trong tay ra, hai tay ôm đầu, hung hăng cào tóc mình.
Tại sao anh ta và Đường Tâm Nhan lại đi đến bước đường như ngày hôm nay?
Dường như từ khi Đường Vũ Nhu xuất hiện bên cạnh anh, mọi quan tin tức và những lời nói dèm pha về Đường Tâm Nhan mà anh nghe thấy đều từ miệng Đường Vũ Nhu nói ra đầu tiên…
Không không không, Đường Vũ Nhu rất dịu dàng, uyển chuyển, lương thiện lại hiểu lòng người, ngay cả con kiến cô ta còn không dám giẫm chết thì sao có thể làm hại, vu oan cho em gái của mình được?
Phó Tư Thần đứng dậy, tỉ mỉ quan sát lại toàn bộ căn nhà này một lần.
Lúc này anh ta mới nhận ra, Đường Tâm Nhan đã bố trí lại căn nhà này vô cùng ấm áp.
Trong phòng ngủ còn có một bức tranh chân dung anh dựa vào lòng anh nữa.
Đây có lẽ là bức tranh do chính tay cô vẽ rồi!
Cô và anh trong bức tranh thân mật như vậy, ánh mắt cô ngước mắt nhìn anh giống như ánh trăng trong giếng nước, sự dịu dàng, đơn thuần và tràn ngập tình yêu ấy.
Phó Tư Thần vỗ trán mình, bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà.
Ngực anh đang trống rỗng, dường như có thứ gì đó rất quan trọng đang dần dần đi mất vậy.
Thế nhưng rất lâu sau đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lanh lảnh.
Điện thoại kêu rất lâu anh ta mới bừng tỉnh.
Không phải điện thoại anh ta kêu mà là điện thoại của Đường Tâm Nhan.
Anh ta đi đến phòng khách, tìm điện thoại từ trong chiếc áo khoác mà cô cởi để rơi lại.
Một số điện thoại có biệt danh là “anh ấy”.
Anh ấy là ai?
Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là đàn ông.
Mới sáng sớm, người đàn ông này gọi điện thoại tới làm gì?
Quan hệ của Đường Tâm Nhan và người này hình như không phải bình thường?
Trái tim Phó Tư Thần thắt chặt lại.
Ngón tay trỏ của anh nhấn vào chỗ nghe, thấp giọng lên tiếng: “Tôi là chồng của Đường Tâm Nhan, cô ấy mệt rồi, bây giờ đang ngủ, xin hỏi anh tìm cô ấy có chuyện gì?”
Mặc Trì Úy ở bên kia điện thoại phải mấy giây sau mới lên tiếng: “Anh là chồng của cô ấy?”
Phó Tư Thần nghe thấy giọng nói như phát thanh viên của Mặc Trì Úy, khóe môi anh ta mím chặt lại, tay cầm điện thoại nắm chặt hơn mấy phần: “Đúng, tôi là chồng của cô ấy, chúng tôi vừa mới làm tình xong, xin hỏi anh là ai? Muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại tìm cô ấy làm gì?”
Vào khoảnh khắc anh ta vừa dứt lời, người ở đầu bên kia đã tắt điện thoại rồi.
Phó Tư Thần nhìn màn hình điện thoại dần tối lại, khóe môi anh ta cong lên, nở nụ cười lạnh nhạt, châm biếm.
Bây giờ anh ta giống thứ gì vậy?
Người chồng cũ bất chấp thủ đoạn ư?
…
Thời gian mất tích chưa đủ hai từ tiếng thì cảnh sát không thể lập án được.
Đường Tâm Nhan chỉ có thể cùng đi với dì Xuân tới viện điều dưỡng để tìm người.
Tới sáng sớm ngày thứ hai, nơi nào Đường Tâm Nhan cũng đã đi đến tìm rồi nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng mà cô đang tìm kiếm.
Cô lo lắng đến phát điên đến nơi rồi, cả người không ngừng run lên.
Nếu như không tìm được mẹ, có khả năng là cô đã nghẻo trước rồi.
Cũng may khi cô gọi điện tới viện điều dưỡng lần nữa, dì Xuân nói mẹ cô đã quay về rồi.
Cô vội vàng đi tới viện điều dưỡng, sau khi nhìn thấy mẹ mình vẫn còn bình an, cô mới thở phào nhẹ nhõm được.
Cô hỏi mẹ tối qua đã đi đâu, bà ấy cứ tự nói một mình, Đường Tâm Nhan không nghe hiểu được bà ấy đang nói gì. Sau khi dặn dò dì Xuân chăm sóc tốt cho bà ấy, cô liền nhớ ra lời hẹn cùng với Mặc Trì Úy, cô không nói hai lời, vội vàng tới Cẩm Tú Viên.
Khi quay về khu nhà ở, cô tìm ra một vòng nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy.
Cô còn cho rằng sáng sớm anh đã đi làm rồi, đến khi cô tắm xong, cô lau tóc đi ra ngoài thì mới nhận ra anh đang đứng trên ban công ở phòng đọc sách.