Đường Tâm Nhan bị anh nhìn đến mức hít thở cũng cảm thấy căng thẳng.
Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ống tay áo kéo lên khủy tay, cánh tay khỏe khoắn, rắn chắc, trên tay trái còn đeo một chiếc đồng hồ đắt đỏ.
Phía trước áo sơ mi cởi ra hai chiếc cúc, lấp ló có thể thấy xương quai xanh ẩn hiện cùng với cơ ngực rắn chắc của anh.
Một tay anh đặt trên sô pha, thân hình lười biếng hoàn toàn không có ý muốn đứng dậy.
Đường Tâm Nhan nhíu mày lại nói: “Anh đứng lên đi, chúng ta đi ra ngoài nói.”
“Nói ở đây luôn.” Mặc Trì Úy vỗ vỗ phía bên cạnh sô pha: “Ngồi xuống.”
Đường Tâm Nhan khó hiểu nhìn sắc mặt lạnh lùng của người đàn ông, cô còn không tức giận với anh thì thôi, vậy mà anh lại còn ra vẻ với cô.
Hàng mi cô khẽ run rẩy, thấy những người khác trong phòng đều đang nhìn bọn họ, cô lập tức hiểu ra, hóa ra là anh đang giữ thể diện trước mặt bạn bè!
Có vẻ như nếu cô không giữ thể diện cho anh thì anh sẽ không chịu rời đi.
Cô mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn miễn cưỡng ngồi vào bên cạnh anh.
Mặc Trì Úy thuận tiện giơ cánh tay đang đặt trên sô pha choàng qua vai ôm lấy cô.
Vén tóc dài của cô vào một bên má, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: “Mọi người đều đang nhìn đấy, hôn chồng em một cái đi.”
Đường Tâm Nhan tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, em thật sự có chuyện quan trọng anh đấy!”
“Không hôn thì đừng mong nói chuyện.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Vài giây sau, thấy cô bất động, anh chủ động tiến tới hôn một cái vào môi cô: “Vậy thì để anh hôn em.”
Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang lên, dịu dàng đến nỗi khiến cô có chút ngây người.
Đường Tâm Nhan nhìn anh, ánh mắt có chút mê man. Khuôn mặt tuấn tú của anh ẩn hiện trong ánh sáng, vừa lạnh lùng vừa ôn nhu, có một sức hút mê người.
Đường Tâm Nhan suýt chút nữa chết chìm trong đôi mắt anh.
Biết anh sĩ diện, cô hít một hơi thật sâu, cũng không đẩy anh ra, cô hỏi: “Hôn rồi thì có thể đi chứ?”
Anh trầm giọng ừ một tiếng.
Hai người cùng đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Đường Tâm Nhan vừa định đi trước anh thì bàn tay to lớn của anh đã duỗi ra kéo cô lại.
Dáng người cô nhỏ nhắn, bị anh ôm trọn vào.
Trong phòng lập tức vang lên những tiếng huýt sáo ồn ào.
“Đừng làm loạn nữa, mọi người tiếp tục chơi bài đi, tôi đi cùng vợ tôi đây.”
“Anh Mặc, khi nào thì hai người kết hôn?
“Chị dâu, có muốn ở đây cùng đánh bài một lát không?”
Đường Tâm Nhan nghe thấy có người gọi cô là chị đâu, có chút choáng váng đáp lại một câu: “Tôi còn có việc, mọi người cứ chơi đi.”
“Ha ha, vậy sau này cùng chơi nhé.”
Ra khỏi phòng, Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy kéo đến một căn phòng không có ai bên trong.
Vừa đi vào, cô đã bị anh ôm trọn vào lòng.
Đường Tâm Nhan để tay trước ngực anh, đầu ngón tay chỉ cách da thịt nóng bỏng của anh một lớp áo sơ mi.
Tư thế trông vô cùng mờ ám.
Trong phòng không bật đèn, cửa bị đóng lại, trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt của nhau, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
“Muốn nói gì với anh?” Anh thấp giọng nói, âm thanh vô cùng quyến rũ.
Đường Tâm Nhan cảm thấy anh biết rõ rồi còn cố tình hỏi. Cô không tin Trì Chi Hành không nói gì với anh.
Không thể thoát khỏi vòng tay anh, cô cũng lười giãy giụa, nhìn chằm chằm đôi mắt anh trong bóng tối: “Trì Chi Hành nói cho em, năm đó là bố em hại nhà ông ngoại anh phá sản, chuyện này có phải sự thật không? Vì sao bố em lại làm như vậy? Còn nữa, hôm nay em đi tìm di vật của bố có tìm được một bức ảnh.”