Phượng Cừ như thế này khiến người ta cảm thấy sợ hãi, dù sao anh ta cũng đã mất đi tất cả, bất kể lúc nào cũng có thể làm ra những chuyện điên cuồng khiến người ta không rét mà run.
“Phượng Cừ, nơi này là chỗ công cộng, xin anh hãy nhớ.”
Mặc dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng trên mặt Đường Tâm Nhan vẫn không nhìn ra được chút hoảng loạn nào, nhất là đôi mắt sáng long lanh, phẳng lặng như mặt nước kia.
“Chỗ công cộng?” Phượng Cừ đột nhiên cười ha ha: “Đường Tâm Nhan, bây giờ tôi đã mất đi tất cả rồi, tôi của bây giờ chẳng còn gì hết, cô nghĩ tôi sẽ để ý nơi này là chỗ công cộng hay sao? Sao nào? Thấy tôi nên cô sợ rồi ư? Đừng quên là tôi có ngày hôm nay đều do cô tạo ra, vậy nên trong khoảng thời gian tiếp theo, tôi… sẽ không bỏ qua cho cô đâu, thậm chí là bao gồm cả người nhà của cô nữa.”
Sau khi để lại một câu đe dọa lạnh lẽo, Phượng Cừ mới quay người rời đi.
Anh ta có ý gì? Lẽ nào anh ta muốn làm hại mẹ và con trai mình?
Giọng điệu khi Phượng Cừ không ngừng vang vọng bên tai Đường Tâm Nhan, khuôn mặt vốn dĩ đã trắng bệch nay lại càng tím tái hơn.
Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng làm xong thủ tục lấy hành lý, cô ấy đẩy mấy cái vali to tướng đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan.
Khi cô ấy nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Đường Tâm Nhan, cơ thể lại không ngừng run lên, hai con mắt tràn ngập sự sợ hãi, Cố Nhiễm Nhiễm giật nảy mình.
“Tâm Nhan, cậu sao thế? Cậu nói gì đi?” Bản thân mới rời đi có một lát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô sợ hãi đến như vậy?
Cố Nhiễm Nhiễm gọi liên tục mấy tiếng, Đường Tâm Nhan mới thoát ra khỏi thế giới đầy sự sợ hãi của mình.
“Tâm Nhan, cậu, cậu sao vậy? Chuyện gì xảy ra thế?” Thấy ánh mắt của Đường Tâm Nhan, cuối cùng đã rơi xuống người mình, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi.
“Tớ…”
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tớ không sao, chỉ là… chỉ là vừa nãy nghĩ tới một chuyện đáng sợ, vậy nên mới có phản ứng này, chúng ta quay về thôi.”
Biết Đường Tâm Nhan có chuyện giấu mình, nhưng Cố Nhiễm Nhiễm cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành đẩy xe hành lý cùng cô rời khỏi sân bay.
“Tớ đưa cậu về nhé?” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi trên xe taxi, nhẹ giọng hỏi, cô ấy cũng muốn biết, bây giờ Đường Tâm Nhan đang ở nơi nào, như vậy thì cô ấy cũng tiện trông chừng cô hơn.
“Không… không cần đâu, cậu về nhà trước đi, tớ tự về cũng được.” Đường Tâm Nhan không nghĩ gì, cứ thế từ chối đề nghị của Cố Nhiễm Nhiễm. Trước khi Mặc Trì Úy chưa hoàn thành thủ tục ly hôn, cô không muốn bất kỳ ai biết bây giờ mình đang ở đâu.
Nghe thấy lời Đường Tâm Nhan nói, Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài một hơi.
“Vậy… được rồi, thế nhưng cậu phải đồng ý với tớ, nhất định phải thường xuyên liên lạc với tớ, để tớ biết cậu sống có tốt không, hiểu chưa?”
Cố Nhiễm Nhiễm dặn dò.
Đường Tâm Nhan làm một cái OK, sau đó mới dặn dò tài xế lái xe.
Sau khi đưa Cố Nhiễm Nhiễm về căn hộ của cô ấy xong, Đường Tâm Nhan nói với tài xế địa chỉ của cô.
Ngồi trên xe gần bốn mươi phút, chiếc xe mới dừng lại ở cổng nơi ở mà cô thuê.
Tài xế rất tốt bụng giúp Đường Tâm Nhan chuyển hành lý xuống xe.
Đứng ở cửa nhà, Đường Tâm Nhan thở dài một hơi, vốn dĩ cô chẳng có biểu cảm gì, giờ miễn cưỡng nở nụ cười nhạt, cô không muốn để mẹ lo lắng, càng không muốn để con trai cảm thấy sự thất vọng của mình.
“Tâm Nhan, con về rồi à? Sao lại nhanh thế?” Khi Liễu Nguyệt mở cửa, thấy con gái đứng ở ngoài, vẻ mặt bà kinh ngạc, bà cứ luôn nghĩ lần này con gái và Mặc Trì Úy gặp nhau ở Mỹ nhất định sẽ chơi mấy ngày liền.
“Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi chứ?” Liễu Nguyệt vội vàng hỏi.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Đã giải quyết xong rồi, vậy nên con mới về trước đấy.”
Đường Tâm Nhan ôm lấy con trai, mặc dù mới hai ngày không nhìn thấy cậu bé nhưng nỗi nhớ thương trong lòng cô nhớ cậu vô cùng, không thể dùng từ ngữ nào để hình dung được.
Nụ cười trên mặt con gái khiến Liễu Nguyệt thở phào một hơi, thế nhưng bà luôn cảm thấy phía sau nụ cười của con gái có một sự đau khổ đang được che giấu.
“Tâm Nhan, con…”
Liễu Nguyệt vừa định hỏi chi tiết mấy câu thì Đường Tâm Nhan đã ôm con trai tới trước mặt bà, trên mặt mang theo dáng vẻ nũng nịu.
“Mẹ, đồ ăn trên máy bay khó ăn lắm, con chẳng ăn được gì cả, có hơi đói rồi, mẹ có thể nấu cho con ít đồ được không?”
Đối diện với giọng nói đầy nũng nịu của con gái, Liễu Nguyệt chỉ đành nuốt sự hoài nghi của mình xuống, quay người đi vào phòng bếp.
Sự rời đi của bà khiến Đường Tâm Nhan thở phào một hơi, cô ôm con trai ngồi xuống ghế sofa.
“Cục cưng, từ giờ về sau, con, mẹ và bà ngoại phải nương tựa vào nhau mà sống rồi, mặc dù mẹ không nhiều tiền như bố, nhưng mẹ tuyệt đối sẽ cho con tất cả tình yêu thương, hứa với mẹ, nhất định phải ở bên cạnh mẹ, không được rời xa mẹ.”
Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói bên tai con trai.
Mặc dù biết con trai nghe chưa hiểu, nhưng giọng cười ha ha của con trai đã là sự an ủi lớn nhất trong lòng Đường Tâm Nhan rồi.
Liễu Nguyệt nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn mà Đường Tâm nhan thích lên. Cô đặt con trai đã ngủ say lên giường em bé, sau đó mưới tới phòng ăn.
Phòng ăn không rộng lắm, hiện rõ sự chật chội.
“Mẹ, đợi qua khoảng thời gian nữa con sẽ tìm một căn nhà to hơn, như vậy khi mẹ chuẩn bị đồ ăn trong phòng bếp cũng sẽ không chật chội như này nữa.”
Đường Tâm Nhan cười nói, không thể để mẹ và con trai sống trong cảnh thoải mái, trong lòng cô vô cùng tự trách.
“Không cần đầu, như này rất tốt, con vẫn nên tiết kiệm tiền đi, con gái cần độc lập về kinh tế mới có thể tự tin được.” Liễu Nguyệt yêu thương nhìn con gái bảo bối.
Có lẽ chỉ có ở trước mặt mẹ, Đường Tâm Nhan vẫn luôn kiên trì mới lộ ra nụ cười thoải mái như này.
Vì để cho mẹ và con trai một cuộc sống tốt hơn, Đường Tâm Nhan nhận rất nhiều công việc dịch thuật, mỗi ngày cô đều làm việc tới sáng sớm vì kiếm miếng cơm cho gia đình.
Thấy con gái vất vả như vậy, dường như Liễu Nguyệt cũng có thể đoán ra, giữa cô và Mặc Trì Úy đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Tâm Nhan, có bưu kiện của con này.”
Liễu Nguyệt đi vào phòng Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nói.
Bưu kiện? Nghe thấy từ này, trong lòng Đường Tâm Nhan lộp bộp một tiếng, lẽ nào là hàng anh gửi tới sao?
Thấy mẹ đặt hàng trước mặt mình, Đường Tâm Nhan không biết làm sao cả.