Mặc Trì Uý uống say rồi, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để cô ấy có thể trở thành người phụ nữ của anh.
Cô ấy chưa từng thích một người đàn ông nào đến như vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh thì đã muốn ở bên anh.
Cô ấy biết, bản thân không nên ham muốn chồng của bạn thân, nhưng tình yêu đến rồi, cô ấy khống chế không được trái tim mình.
Cô ấy quen bạn trai, thử di chuyển sự chú ý của bản thân mình, nhưng không có tác dụng.
Trong mắt cô ấy, trong tim cô ấy đều là người đàn ông đó.
Cô ấy hiểu rõ tính cách của Đường Tâm Nhan, chỉ cần người đàn ông ấy có vết nhơ thì Đường Tâm Nhan chắc chắn sẽ không cần nữa.
Lúc trước không phải Đường Tâm Nhan cũng rất thích Phó Tư Thần đó sao, nhưng sau khi Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu đến với nhau thì Đường Tâm Nhan thà rằng ly hôn chứ không muốn bản thân thiệt thòi.
Có lẽ, cô ấy cũng có thể thay vào vị trí đó giống như Đường Vũ Nhu.
Lùi lại một chút, cho dù không thể thay thế vào vị trí đó được thì ít nhất cô ấy cũng có được con người anh.
Nói không chừng, còn may mắn mang được đứa con của anh.
Mấy ngày này vừa đúng trong thời kỳ rụng trứng của cô ấy.
Diệp Nhiễm cúi đầu nhìn vào thẻ phòng trong tay mình, cô ấy nắm chặt vào lòng bàn tay, cứ giống như đang nắm hạnh phúc của chính mình.
Đến phòng 3012, Diệp Nhiễm thở dài một hơi.
Quẹt thẻ, cô ấy đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không có người, vào lúc cô ấy đang không ngừng hoài nghi thì nghe thấy tiếng nước chảy lách tách truyền ra từ phòng tắm.
Có lẽ anh đang tắm.
Cô nhanh chóng lấy từ trong túi ra một chiếc áo khoác.
Mặc Trì Uý từ trong phòng tắm bước ra, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang eo.
Dưới sự ảnh hưởng của thuốc, tầm nhìn của anh trở nên mông lung, mơ hồ, trong mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đứng trước cửa sổ.
“’Bà Mặc?” Giọng nói của anh vừa khàn khàn vừa gợi cảm, như rượu ngon đã ủ nhiều năm, tràn đầy cám dỗ.
Hai tay Diệp Nhiễm căng thẳng xoắn lại phía trước, nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Uý, tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài.
Đưa cánh tay nhỏ đang rung bần bật ra, cô ấy từ từ cởi bỏ quần áo trên người xuống.
Từng chiếc áo chiếc quần được cởi ra rớt xuống đất, trên người cô ấy chỉ còn lại một bộ nội y mát lạnh.
Cô ấy từ từ quay người lại, nhìn về hướng người đàn ông chỉ cách cô ấy vài bước.
Anh vừa mới tắm xong, trên mái tóc đen ngắn ngủn vẫn còn nước đang nhỏ giọt, chảy xuống theo đường nét gợi cảm trên gương mặt anh, tràn đầy sự cuốn hút nam tính.
Diệp Nhiễm nuốt nước bọt, ánh mắt cô ấy vừa say đắm vừa ái mộ.
Chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày anh ở ngay trước mặt mà chỉ cần cô đưa tay ra thì có thể chạm vào.
Nhìn dáng vẻ anh không giống như chỉ đơn giản là uống say, giống như đã trúng một loại thuốc kích dục nào đó hơn.
Là ông trời đang thương hại cô ấy, chiếu cố cô ấy, nên mới đem anh trong tình trạng thế này đưa đến trước mặt cô ấy sao?
Sau khi cô ấy quay người lại, anh không nhận ra cô, nhìn có vẻ là công hiệu của thuốc đã khiến anh sinh ra ảo giác.
Diệp Nhiễm nhìn anh, tướng mạo vừa cao vừa hoàn hảo giống hệt như thiên thần, môi cong lên mỉm cười, không nhịn được nữa bước đến gần anh.
Trong mắt Mặc Trì Uý nhìn thấy là bóng dáng của Đường Tâm Nhan, gương mặt nhỏ xinh xắn quyến rũ mang theo chút xấu hổ mà đỏ lên, mái tóc dài xõa ngang vai, lắc lư sống động.
Lúc Diệp Nhiễm đến trước mặt Mặc Trì Uý, cơ thể cao lớn đó của anh vì sức lực không ổn định mà run lên, cô ấy vội vàng đỡ lấy anh.
Trong lòng đang cười thầm, nhìn có vẻ anh bị trúng thuốc rất nghiêm trọng, đến đi thôi mà cũng đi không vững nữa.
Sau khi đỡ anh nằm lên giường, cô ấy cũng vội vã nằm lên.
Đầu ngón tay mảnh khảnh từ từ xoa nhẹ vùng ngực cứng cáp của anh.
Nhưng ngay sau đó, thì bị bàn tay lớn nóng hổi của anh nắm chặt.
Tim Diệp Nhiễm đập đùng đùng.
Cô ấy nghĩ anh đã phát hiện ra cô ấy, nhưng rất nhanh sau đó thì cô ấy biết sự lo lắng của mình là dư thừa.
Cơ thể cao lớn của người đàn ông phủ qua người cô ấy.