Thế nhưng ngay cả thi thể anh cô cũng không thấy.
Có lẽ anh bị thương nặng, còn chưa khỏi hẳn, cho nên mới trốn tránh không chịu ra mặt gặp cô.
Trước kia anh bị thương hay bị tai nạn xe, không phải đều muốn giấu giếm cô sao?
Lần này bị thương chắc hẳn rất nghiêm trọng, anh sợ cô biết sẽ lo lắng, cho nên mới không liên lạc với cô lâu như vậy.
Vì vậy, cứ cách một khoảng thời gian cô lại tới tòa nhà Hoàn Hải.
Cô muốn hỏi một vài vấn đề về trợ lý đặc biệt của anh tên là Giản Thành.
Một tháng đầu, đối mặt với những chất vấn của cô, Giản Thành đều trầm mặc, nghẹn ngào không nói gì.
Sau đó, ngay cả người cậu ấy cũng không thấy đâu nữa.
Điện thoại của Giản Thành không gọi được, cô âm thầm hỏi công ty bảo vệ, nói là cậu ấy được điều ra nước ngoài nhậm chức.
Nếu như Mặc Trì Úy không còn nữa, Tập đoàn Hoàn Hải đã có Tổng giám đốc mới, vậy thì đúng là có khả năng Giản Thành sẽ bị điều chuyển.
Nhưng Đường Tâm Nhan không muốn tin rằng Mặc Trì Úy đã bỏ cô mà đi, cô tình nguyện tin rằng anh bị thương nặng…
Lễ tân thấy Đường Tâm Nhan bụng to đi tới, giọng điệu hùng hổ: “Tôi nói này, cô đừng có mà dây dưa mãi như vậy nữa, bao giờ mới xong đây? Cách vài ngày lại tới gây chuyện, tôi đã nói rồi, ở đây không có Tổng giám đốc Mặc Trì Úy mà cô tìm đâu, mau đi đi!”
Đường Tâm Nhan đã quen với sự hung dữ của cô lễ tân này, so với trước đây tính tình cô bây giờ điềm đạm hơn nhiều, cũng không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng chậm rãi nói: Tôi không tìm anh ấy, tôi tìm thư ký Diệp Vi Nhã.”
Lễ tân nhìn cái bụng to của Đường Tâm Nhan, cô ấy cũng không muốn tính toán với cô, nhất thời mềm lòng, nhỏ giọng nói: “Hai tháng trước thư ký Diệp Vi Nhã và trợ lý Giản Thành đều bị điều đi rồi.”
“Thật không dám giấu giếm, tôi nghe nói Tổng giám đốc Mặc Trì Úy xảy ra chuyện lớn, người còn hay không còn không biết, sau này cô đừng tới đây nữa, hiện giờ người của trụ sở bên kia không thích có người tới hỏi thăm Tổng giám đốc Mặc Trì Úy, tôi chỉ có thể nói với cô như vậy thôi.”
Đường Tâm Nhan như người mất hồn rời khỏi Tập đoàn Hoàn Hải.
…
Thời gian trôi rất nhanh, thấm thoắt đã tới ngày Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm tới nước M.
Liễu Nguyệt và Quý Tịnh cùng tới sân bay tiễn hai người họ, Quý Tịnh biết Đường Tâm Nhan không yên tâm về Liễu Nguyệt, đôi mắt cô ấy hơi ửng đỏ nói: “Những ngày này chị sẽ chăm sóc mẹ em, em đến chỗ ở mới, để bản thân thư giãn, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
“Vâng.”
Qua cửa kiểm tra an ninh, khi Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm ở phòng chờ lại gặp phải Đường Vũ Nhu đang chuẩn bị tới nước M sinh con.
Hà Mỹ Quyên đi cùng Đường Vũ Nhu, phía sau còn có bốn bảo mẫu và hai bảo vệ.
Hiển nhiên Đường Vũ Nhu cũng thấy Đường Tâm Nhan, thấy dáng vẻ nghèo nàn của cô bây giờ, sao Đường Tâm Nhan có thể bỏ qua cơ hội chế nhạo cô. .
||||| Truyện đề cử: Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! |||||
Thấy Đường Tâm Nhan đi vào nhà vệ sinh, Đường Vũ Nhu cũng đi theo vào.
Đường Tâm Nhan đứng ở trước bồn rửa mặt, đang chuẩn bị rửa tay, Đường Vũ Nhu đi đến bên cạnh cô, khóe môi cong lên một nụ cười chế giễu” “Em gái, anh chồng giám đốc của cô đâu? Không phải là phát hiện ra cô mang thai con của người đàn ông khác nên vứt bỏ cô rồi đi tìm người phụ nữ khác rồi chứ?”
So với Đường Vũ Nhu hoa hòe lộng lẫy thì trông Đường Tâm Nhan khiêm tốn hơn nhiều.
Cô mặc một chiếc áo voan trắng có đính họa tiết hoa sen trên tay áo, quần ống rộng màu đen, ngoại trừ bụng to ra thì dáng người rất thon thả, nhìn từ phía sau rất khó nhận ra là đang mang thai.
Còn Đường Vũ Nhu, cả người tròn trịa trắng bóc, rõ ràng dạo này cô ta sống rất thoải mái, vui sướng.
Đường Vũ Nhu đánh giá Đường Tâm Nhan một lượt từ trên xuống dưới, khóe miệng khinh thường nhếch lên nói: “Chậc chậc chậc, nhìn xem cô mặc cái gì này, hàng vỉa hè sao? Muốn tôi cho cô mấy bộ đồ bầu xịn sò không?
Đường Tâm Nhan không muốn nghe mấy lời khó nghe của Đường Vũ Nhu, cô mở vòi nước, dùng sức để bọt nước bắn lên người cô ta.