Mặt Đường Tâm Nhan lập tức chuyển sắc, cô ngay lập tức hất chăn ra và chân trần đuổi theo nó.
Cô có thói quen cởi áo Bra mỗi tối đi ngủ, không thích cảm giác bị cái vòng thép gò bó.
Cô nhớ tối qua trước khi ngủ đã khỏa cửa rồi mà!
Sơ Thất sao lại mở cửa được chứ?
Cô không có thời gian nghĩ nhiều, nếu Sơ Thất ngậm áo ngực của cô đi mất thì hôm nay cô ra đường chính là tay không mà ra trận rồi.
Nghĩ đến cảnh ấy, Đường Tâm Nhan lập tức mở cửa đuổi theo Sơ Thất ra ngoài.
Sơ Thất nhìn thấy Đường Tâm Nhan ra ngoài thì càng chạy nhanh hơn, càng vẫy đuôi mừng rỡ hơn.
Đường Tâm Nhan chưa từng thấy tên ‘trộm vặt’ nào lấy đồ của người ta mà còn dương dương tự đắc như thế!
Tầng chóp chỉ có một căn hộ của Mặc Trì Úy, sau khi Sơ Thất chạy ra ngoài thì cứ thế leo lên cầu thang mà lao thẳng ra tầng thượng.
Đường Tâm Nhan không biết Sơ Thất lên tầng thượng làm gì, ngộ nhỡ nó nhả áo ngực của cô từ trên tầng thượng xuống, cô chẳng phải là sẽ mất hết thể diện sao?
Lên đến sân thượng, Đường Tâm Nhan không thể ngờ rằng trên này lại có một bể bơi riêng.
Buổi sáng sớm tinh mơ của một ngày cuối thu, không khí phảng phất chút mát mẻ.
Đường Tâm Nhan thấy Sơ Thất đi về phía hồ bơi, lông mày cô bỗng giật nảy, trong lòng như sụp đổ, “Sơ Thất, nhất định không được nhả ra!”
Cô vừa dứt lời, thì Sơ Thất đã nhả chiếc áo ngực đang ngậm trong miệng xuống bể bơi.
Khóe miệng Đường Tâm Nhan giật giật, khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Sơ Thất, “Sao em lại nghịch ngợm như thế chứ!” Bất đắc dĩ bước đến bể bơi.
Sơ Thất vẫy đuôi rồi chuồn đi nhanh như chớp.
Đường Tâm Nhan ngồi xổm bên bể bơi, cô muốn vớt cái áo ngực nhưng không ngờ Sơ Thất mới vừa chuồn đi lại chạy đến, nó đến sau cô và sủa lên một tiếng, Đường Tâm Nhan giật mình mà run chân khiến cả người mất thăng bằng mà rơi xuống hồ bơi.
Đường Tâm Nhan không biết bơi, cô ngụp lên ngụp xuống nhưng không thể nào nổi lên được, nước lạnh xộc vào mắt mũi, cảm giác sắp chết ngạt ập đến như thủy triều.
Ngay khi Đường Tâm Nhan nghĩ rằng cô sẽ chết đuối trong bể bơi, một bóng đen bất ngờ bơi về phía cô.
Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Đường Tâm Nhan theo bản năng ôm lấy cổ người đàn ông.
Sau khi ra khỏi mặt nước, cô ho lên vài tiếng, dần dần thở được, lúc này mới phát hiện người mới cứu cô ấy chính là Mặc Trì Úy.
Hắn cởi trần, những giọt nước liên tục nhỏ xuống từ khuôn mặt anh tuấn, đường quai hàm cong gợi cảm.
“Anh…” Hắn luôn ở trong hồ bơi sao? Vậy sao trước đó cô không nhìn thấy hắn, chẳng lẽ hắn lặn dưới nước sao?
Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ đang ôm chặt cổ hắn, cô đang mặc áo choàng tắm lớn của hắn, cô vừa vùng vẫy trong nước khiến đai lưng tuột ra, bây giờ một cơ thể đẫy đà bày ra trước mắt hắn.
Da thịt trắng như tuyết, lấm tấm những giọt nước, lấp lánh lên như viên ngọc.
Cảnh xuân ẩn hiện ấy là thứ mê hoặc lòng người nhất, khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Đường Tâm Nhan nhìn theo ánh mắt của Mặc Trì Úy mới phát hiện ra đai lưng của áo choàng tuột mất rồi, mặt cô nóng bừng lên, nhanh chóng túm áo lại và buộc chặt.
Đôi mi dài của cô run lên, cô định nói gì đó thì hắn lại đột ngột đặt cô lên thành bể bơi.
Nhặt cái áo ngực bị rơi xuống nước, hắn đặt lại bên cạnh cô, sau đó mím chặt đôi môi mỏng không nói một câu, lạnh lùng đi qua cô.
Nhìn theo bóng lưng dài lạnh lùng của hắn, Đường Tâm Nhan cảm nhận rõ ràng được sự lạnh nhạt và thờ ơ của hắn.
Đường Tâm Nhan bĩu môi, nắm chặt bàn tay hướng về phía hắn mà khua khua.
Nhìn xem, tối qua gặp người phụ nữ giọng nói nũng nịu đó thì liền thay đổi rồi, đúng là máu lạnh, bạc tình bạc nghĩa.
Nhưng, đây chẳng phải điều cô mong muốn sao?