Anh bắt đầu quan tâm cô rồi sao? Nếu để ý, sao anh còn đưa Mạnh Bạch Chỉ đến nhà hàng món Tây? Nghĩ đến Mạnh Bạch Chỉ còn ở bên ngoài chờ anh, khi hai người đi vào nhà hàng, ánh mắt vô cùng thân thiết chăm chú nhìn, trái tim Đường Tâm Nhan như có một cơn đau quặn thắt.
Cô đưa hai tay lên, dùng sức đẩy Mặc Trì Úy ra.
Nhưng anh giống như một núi to lớn, sừng sững không nhúc nhích chút nào.
Sự giãy dụa của cô, ngược lại càng khiến anh hôn say đắm hơn nữa, điên cuồng hơn nữa.
Nghĩ đến buổi sáng ở biệt thự nhìn thấy hình ảnh Mạnh Bạch Chỉ mặc áo sơ mi trắng của anh, cô đau lòng, thừa dịp anh không đề phòng, cắn mạnh vào đầu lưỡi anh một cái.
Đáng chết!
Trong miệng đột nhiên xông ra mùi máu tươi, khiến Mặc Trì Úy chửi rủa một tiếng.
Lợi dụng Mặc Trì Úy đang đau, Đường Tâm Nhan hít sâu mấy hơi. Vì nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, đôi mắt trong veo của cô đã nhuộm một lớp ánh sáng rực rỡ.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ sóng sánh, gương mặt xinh đẹp trắng nõn ửng hồng của cô, yết hầu của Mặc Trì Úy cuộn lại, không còn bất kì sự đàn áp nào nữa, anh lại lần bắt lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Nhưng lần này, khác với với sự cuồng nhiệt dữ dội vừa rồi, ngược lại, nụ hôn lần này, dịu dàng giống như đối với châu báu hiếm có trên thế gian.
Mặc dù vẫn luôn đè nén cảm xúc, nhưng Mặc Trì Úy vẫn cố ý khiêu thích. Dưới sự đùa giỡn của anh, Đường Tâm Nhan vẫn bị hút vào, từng cơn dụ dỗ của anh. Đã dặn đi dặn lại nhưng khó lòng kìm nổi tràn ra từ chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn của cô.
Qua một hồi lâu, Mặc Trì Úy mới kết thúc nụ hôn nhiệt huyết dữ dội này.
Bàn tay to lớn của anh nâng chiếc cằm xinh đẹp của cô lên, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Cô với người đàn ông bên ngoài là quan hệ gì?”
Giọng nói giống như rượu vang mùi vị đậm đà, xuyên qua hơi thở ma mị, phun vào bên tai Đường Tâm Nhan, tựa như một dòng nước không chút cặn, nhỏ giọt vào tim cô, tạo nên từng gợn sóng.
Cô dường như bị anh mê hoặc, hơi thở không ổn nói: “Anh ấy là bạn của tôi trong giới giải trí, chỉ là bạn bè hợp tác mà thôi.”
Nghe thấy câu trả lời, khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc của Mặc Trì Úy gợi lên một vòng cung mãn nguyện.
Đường Tâm Nhan ý thức được chính mình bị anh mê hoặc, cô xấu hổ buồn bực không thôi, một tay đẩy anh ra. Kéo cửa phòng ra nhanh chóng đi ra ngoài.
…
Khi nảy nhìn thấy Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy lần lượt rời đi, Phượng Cừ lo lắng cho cô, cũng đi tới cửa toilet.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan từ trong đó một phòng riêng đi ra, anh ấy kêu to: “Tâm Nhan!”
Nhìn thấy Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan có chút không thanh thản.
Dù sao mình ra ngoài để đi toilet, nhưng lại vào phòng riêng khác, còn là ở cùng Mặc Trì Úy.
Phượng Cừ vừa đến trước mặt Đường Tâm Nhan, cửa phòng riêng lại mở ra, người đàn ông cao lớn đi ra.
Phượng Cừ đang nhìn thấy Mặc Trì Úy, nghĩ đến khi anh gọi điện cho Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm tố cáo Mặc Trì Úy, cùng với sự oan ức của Tâm Nhan, trên gương mặt tuấn tú của anh ấy lộ ra một nụ cười ma mị, còn chưa nói gì, bàn tay to duỗi ra, trực tiếp kéo Đường Tâm Nhan cạnh vào lòng ngực.
Hành động của Phượng Cừ, làm cho Đường Tâm Nhan hoảng sợ.
Nhưng cô lập tức hiểu được ý của Phượng Cừ, cô không có tránh né. Đôi mắt trừng to, nhìn Mặc Trì Úy, âm thầm quan sát phản ứng của anh.
Sắc mặt Mặc Trì Úy lãnh đạm, đôi mắt sâu thẳm không lường được, làm cho người ta nhìn không thấu nội tâm của anh.
“A Lãnh…” Với mùi thơm thoang thoảng, giọng nói khàn của Mạnh Bạch Chỉ lên bên tai mọi người.
Mạnh Bạch Chỉ xuất hiện làm trái tim của Đường Tâm Nhan chìm xuống, cụp mắt xuống để che đi cảm xúc trong mắt.
“A Lãnh, đồ ăn sắp nguội rồi, chúng ta mau đi ăn đi!” Mạnh Bạch Chỉ trìu mến nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Úy, muốn kéo anh rời đi, nhưng không ngờ đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
Trong lòng Mạnh Bạch Chỉ tràn ngập ghen tuông.
“Không phải nói một tháng sao? Được, tôi đồng ý với yêu cầu của cô, đêm nay chuyển đến biệt thự đi.” Mặc Trì Úy đột nhiên nói.
Đường Tâm Nhan kinh ngạc, thật không ngờ ở trước mặt Mạnh Bạch Chỉ, mà anh có thể nói những lời như vậy.
Đôi mắt trừng to lướt qua Mạnh Bạch Chỉ, quả nhiên nhìn thấy mặt cô liền tái nhợt.
Giữa đôi môi nhàn nhạt nhếch lên mang sự chế giễu.
Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp bị hôn có chút sưng đỏ, tựa như những vì sao nở rộ trên bầu trời đêm, quyến rũ động lòng người.
Mạnh Bạch Chỉ nhìn thấy môi của Đường Tâm Nhan, cô sao lại không hiểu được, hai người này đã làm chuyện gì?
“A Lãnh, sao anh có thể cho người phụ nữ này về? Em là vợ chưa cưới của anh, anh quyết định như vậy, anh xem tôi là gì chứ?”
Nghe thấy quyết định của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ cảm thấy suy sụp ngay lập tức.
Mặc Trì Uý không để ý đến tiếng hét của Mạnh Bạch Chỉ, đôi mắt chim ưng sắc bén vẫn khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Buổi tối tôi muốn nhìn thấy cô!”
Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy rời đi như sao băng.
Mạnh Bạch Chỉ liếc nhìn Đường Tâm Nhan với ánh mắt phức tạp, cô cắn chặt răng, muốn nói gì đó rồi lại thôi, nước mắt đầm đìa đuổi theo Mặc Trì Úy đã rời khỏi.
…...
Đường Tâm Nhan nghĩ đến lời nói của Mặc Trì Úy, nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt trong phòng riêng, đầu ngón tay thon dài xoa nhẹ lên đôi môi căng bóng xinh đẹp…
Cô thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của Mặc Trì Úy, anh trong chốc lát một cái biến, rốt cuộc muốn làm gì?
Phượng Cừ thấy Đường Tâm Nhan không yên lòng, mất hồn mất vía, có lẽ cô cũng không có tâm trạng ăn cơm, sau khi thanh toán, anh ta đưa cô thẳng về căn hộ của Cố Nhiễm Nhiễm.
Buổi tối.
Cố Nhiễm Nhiễm tan làm trở về, nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngẩn người ngồi trên sô pha, lấy cùi chỏ chọc vào người cô: “Thế nào? Phượng Cừ đối với cậu như thế nào? Có muốn phát triển mùa xuân thứ hai không?”
“Tôi và Phượng Cừ?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Làm sao có thể? Tuy rằng Phượng Cừ rất đẹp trai, rất được lòng các cô gái, nhưng tôi và anh ấy chỉ là bạn bè tốt, Nhiễm Nhiễm mềm rủ xuống, nào có người lấy nhà mình nghệ nhân u đùa đích?”
…
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Mạnh Bạch Chỉ vẫn luôn quấy rầy Mặc Trì Úy, nghĩ muốn dùng mọi biện pháp để làm anh thay đổi chủ ý, nhưng Mặc Trì Úy không buông ra.
Mạnh Bạch Chỉ đến tập đoàn Hoàn Hải cùng với anh..
“A Lãnh, anh thật sự muốn để người phụ nữ đó vào biệt thự sao? Vậy còn em, anh tính làm sao?”
“Tôi đã quyết định rồi.”
Mạnh Bạch Chỉ quấy rầy, làm sắc mặt Mặc Trì Úy càng lúc càng u ám.
“Cô đi ra ngoài đi!” Lời nói lạnh như băng, giống như lấy ra từ hồ băng, dọa Mạnh Bạch Chỉ run sợ, không dám ở lại, đành phải rời đi với vẻ mặt không cam lòng.
…
Buổi tối sáu giờ, Mặc Trì Úy trở về biệt thự.
Dạo một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan, anh nheo đôi mắt lạnh lùng.
Tối hôm qua còn bày ra bộ dạng yêu anh đến mức không nỡ rời xa, hôm nay anh buông ra, cô không ngờ không lo thời sự.
Mặc Trì Úy kéo cà vạt trên cổ áo ra, ấn nhẹ ấn đường mệt mỏi.
Ngồi lên ghế sô pha, anh vẫn đợi đến tám giờ.
Nhìn thấy trước cửa biệt thự không có động tĩnh gì, sắc mặt anh ảm đạm đến có thể nổi trên mặt nước.
Người phụ nữ đáng chết, cuối cùng có xem lời nói của anh thành một chuyện không?
Hay là, cô cảm thấy anh từng ‘trả thù’ cô, cô muốn ‘trả thù’ lại sao?