Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngã xuống đất, Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành ở bên cạnh giật nảy mình, lập tức đi tới bên cạnh cô.

“Tớ… tớ không sao.” Giọng nói của Đường Tâm Nhan run rẩy, giọng nói ấy vang vọng vào tai hai người bên cạnh, cô phải cố gắng lắm mới có thể đứng dậy được.

“Được, tôi đợi anh, tạm biệt.”

Ngay cả bản thân Đường Tâm Nhan cũng không ngờ tới, khi nói ra hai chữ tạm biệt này, cô sẽ bình tĩnh đến như vậy, lẽ nào điều này có nghĩ là cô đã hoàn toàn tuyệt vọng với Mặc Trì Úy rồi?

“Anh ta đã nói gì với cậu đấy?”

Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đường Tâm Nhan, cô ấy vội vàng hỏi, phản ứng của Đường Tâm Nhan khiến trong lòng cô ấy có một dự cảm chẳng lành.

Đường Tâm Nhan cho rằng, khi đối mặt với câu hỏi đầy sự quan tâm của Cố Nhiễm Nhiễm, bản thân mình sẽ đau khổ mà bật khóc, nhưng cô lại không ngờ, mình không những không khóc mà còn nở nụ cười xinh đẹp.

“Tất cả đều có thể kết thúc rồi, Nhiễm Nhiễm, bây giờ tớ rất vui, nếu như cậu có thời gian thì đi dạo với tớ đi, từ trước tới giờ tớ chưa từng thoải mái tới như vậy.”

Đi dạo phố? Nghe thấy Đường Tâm Nhan nói những lời này, trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm rất kinh ngạc, xem ra bọn họ không giống như đã làm hòa? Không thì sao Tâm Nhan lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này được?

“Tâm Nhan, cậu xác định là muốn đi dạo phố chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm cẩn thận hỏi.

Đường Tâm Nhan nhướn mày.

“Đương nhiên, bây giờ tâm trạng tớ rất tốt, hơn nữa khoảng thời gian gần đây cục cưng lớn nhanh quá, có những bộ quần áo không mặc vừa nữa, dù sao bây giờ cũng không mua được vé máy bay về nước, tớ định hôm nay đi dạo một chút, sau đó ngày mai ngồi máy bay về nước.”



Đường Tâm Nhan cười nói.

“Đương nhiên, nếu như cậu muốn có thế giới hai người với Trì Chi Hanh thì có thể không cần đi với tớ, tự tớ đi dạo cũng không sao.”

Phản ứng của Đường Tâm Nhan khiến Cố Nhiễm Nhiễm khó mà tưởng tượng được.

“Được, tớ đi dạo phố với cậu.”

Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm nói xong câu này, cô ấy đi tới trước mặt Trì Chi Hành.

Khuôn mặt anh tuấn của Trì Chi Hành lộ ra nụ cười ấm áp.

“Đi đi, đi quẹt thẻ đi, có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”

Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, cô ấy hôn nhẹ lên mặt Trì Chi Hành một cái, sau đó kéo tay Đường Tâm Nhan, quay người rời đi.

Trên đường từ đầu tới cuối mặt Đường Tâm Nhan luôn nở nụ cười vui vẻ, dường như giữa cô và Mặc Trì Úy không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy, Đường Tâm Nhan như này càng khiến Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hơn.

Cô ấy thật sự quá hiểu Đường Tâm Nhan, nếu như không phải đau lòng tới cực độ, cô sẽ không để lộ ra dáng vẻ xán lạn như này, nhưng trong lòng lại là nụ cười khổ sở đến thương tâm.

“Tâm Nhan, đừng mua nữa, chúng ta mua nhiều lắm rồi.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Gợn Sóng Không Tên
4. A Chức
=====================================

Cô ấy luôn đi theo phía sau Đường Tâm Nhan, thấy cô tay trái chọn một bộ, tay phải chọn một bộ, Cố Nhiễm Nhiễm chỉ đành đi tới bên cạnh cô, ngăn cô lại.

“Con trai lớn nhanh quá, sau này có khả năng là tớ không có thời gian mua quần áo cho nó nữa rồi, hơn nữa cửa hàng này đang giảm giá, đúng lúc mua được ít, ngay mai cứ thế mang thẳng về nước là ok rồi.”

Đường Tâm Nhan vừa nói vừa cầm một bộ quần áo lên đưa cho nhân viên bán hàng ở bên cạnh.

“Tâm Nhan, con cậu là con trai, nhưng bộ quần áo trẻ con cậu vừa chọn lại là cho bé gái, thằng bé không thể mặc được.” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan không nhìn mà cứ thế đưa thẳng cho nhân viên bán hàng, Cố Nhiễm Nhiễm nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc.

Đây nào phải chọn quần áo chứ, đây đúng là đang dùng thời gian để tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng?

Nhưng sau khi chọn xong quần áo xong thì sao? Sự đau khổ này sẽ không tiêu tan chứ?

Đường Tâm Nhan không ngờ, cô cầm quần áo lên, đó lại là một bộ váy công chúa.



“Xin lỗi, bộ này tôi không cần nữa, tôi đổi một bộ khác.” Đường Tâm Nhan cầm bộ váy công chúa từ trong tay nhân viên bán hàng, lại chọn một bộ quần áo bé trai khác.

“Không thể mua thêm nữa rồi.”

Lần này Cố Nhiễm Nhiễm đã thẳng thừng ngăn trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Bây giờ cậu phải quuay về khách sạn nghỉ ngơi với tớ.”

Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Tớ không cần, tớ không mệt chút nào hết, vậy nên tớ không muốn quay về khách sạn, hơn nữa… đây là cái thẻ cuối cùng mà anh ấy cho tớ rồi, vậy nên tớ muốn quẹt nhiều một chút, dù sao cũng chẳng phải tiền của tớ.” Đường Tâm Nhan cắn răng nghiến lợi nói.

“Quẹt thẻ của anh ta thì được, nhưng không thể hành hạ bản thân mình, những bộ quần áo này đủ để cho thằng bé mặc trong khoảng thời gian dài rồi, vậy nên nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là đi ra ngoài ăn, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi.”

Quyết định của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan cũng hài lòng.

“Được, lấy những bộ này đi, tôi thanh toán.”

Đường Tâm Nhan nói với nhân viên bán hàng ở bên cạnh, rồi lấy thẻ vàng trong túi ra giao cho nhân viên.

Về việc lãng phí bao nhiêu tiền, Đường Tâm Nhan còn chẳng thèm nhìn.

“Phiền cô giúp tôi chuyển tới khách sạn này.” Nhìn thấy chiếc túi to đùng, Cố Nhiễm Nhiễm hết cách, chỉ đành nói cho nhân viên bán hàng biết số phòng của khách sạn đang ở.

Sau khi nhân viên bán hàng ghi lại, cô ấy mới rời khỏi cửa hàng với Đường Tâm Nhan.

Hai người lập tức chọn một nhà hàng đồ Trung.

Vừa ngồi xuống, Đường Tầm Nhan bắt đầu điên cuồng gọi món.

“Nhất định phải gọi nhiều như vậy sao? Chúng ta… ăn không hết đâu.” Nhìn nhân viên bán hàng mang lên một đống đồ ăn, Cố Nhiễm Nhiễm vốn hơi đói nhưng giờ đã không có khẩu vị nào để ăn nữa rồi.

Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Tớ đã đói lắm rồi, hơn nữa cậu biết đấy, ở trên máy bay tớ có ăn gì đâu, vậy nên bây giờ tớ đói lắm, có thể ăn hết một con voi đấy.”



Đường Tâm Nhan nói xong câu này, cô liền cầm đũa lên, bắt đầu tấn công một đống đồ ăn trên bàn.

Dáng vẻ khi ăn của cô không có chút tao nhã nào, khiến cho khách khứa xung quanh hơi kinh ngạc, một vài người nước ngoài còn bàng hoàng nhìn cô.

Với ánh mắt đánh giá của mọi người, Đường Tâm Nhan không có bất cứ sự quan tâm nào.

Đối diện với Đường Tâm Nhan đang phát tiết ra hết sự đau khổ của mình, Cố Nhiễm Nhiễm không tiện ngăn cản nữa, cô ấy chỉ đành không ngừng dặn dò bên tai cô, ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn.

Khi cô sắp bị nghẹn, lập tức đổ một bát canh, đặt bên cạnh tay cô.

“Cậu.. cậu thật sự không sợ bội thực à? Ăn khủng khiếp như này sẽ khiến cậu khó chịu đấy.”

Nửa tiếng sau, Đường Tâm Nhan không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, điều này khiến Cố Nhiễm Nhiễm hơi lo lắng.

“Tớ không sao, tớ vẫn còn ăn được.” Vừa nói, cô vừa gắp một miếng sườn nhỏ vào miệng.

Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn ở bên cạnh Đường Tâm Nhan, mãi cho tới khi trời tối, cô mới đặt đũa xuống, hài lòng dựa vào ghế.

“Nhiễm Nhiễm, tớ lập tức có thể khôi phục lại dáng vẻ độc thân ban đầu, chúc mừng tớ đi.” Đường Tâm Nhan rót hai cốc rượu, cười nói.

Độc thân cao quý? Đây là có ý gì? Lẽ nào hai người định… ly hôn sao?

Cố Nhiễm Nhiễm kinh ngạc, hơi không dám tin nhìn Đường Tâm Nhan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK