Thang máy lên đến tầng 18, cô dìu anh đi ra.
“Anh ở phòng nào vậy?”
Một cánh tay người đàn ông khoác lên vai cô, anh mở mí mắt, nhìn cô lười biếng: “Thẻ phòng ở trong túi quần.”
Đôi mày xinh đẹp của Đường Tâm Nhan cau lại lườm anh: “Anh lấy ra đây cho tôi.”
“…”
Lời cô nói xong lâu rồi mà người đàn ông chẳng hề bắt vè chi.
Đường Tâm Nhan thấy anh lại nhắm mắt lại lần nữa, dáng vẻ như sắp ngủ mất, cô tức điên người trừng mắt nhìn anh.
Anh không động đậy cô đành tự mình lấy thôi.
Dìu anh đi đến bên tường, cho anh đứng vững rồi cô mới giơ tay, sờ vào trong túi quần bên trái của anh.
Mặc dù vẫn cách nhau một lớp vải quần âu nhưng cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực cùng với sức mạnh rắn chắc của đùi anh, nó khiến tay cô run lên.
Hít sâu vào một hơi, cô móc sâu vào bên trong túi quần.
Vì cô hơi hoảng loạn nên nhất thời không cẩn thận chạm phải bộ phận mẫn cảm của anh.
Với cảm nhận của cô về tốc độ của nơi đó, nó đang bành trướng với tốc độ nhanh chóng.
Cô bị dọa đến nỗi vội vàng rút tay về.
Khuôn mặt thanh tú trắng trẻo có chút phiếm hồng, nhìn người đàn ông đang dựa vào tường, say bí tỉ không biết giời đất là gì, nhắm chặt hai mắt lại, cô cắn môi tiếp tục thò tay vào túi quần bên phải của anh.
Anh đã nổi lên phản ứng rồi, cái đó, cô muốn lơ đi cũng khó.
Lúc thò tay vào móc thẻ phòng, cho dù cô có cẩn thận đề phòng thế nào vẫn là không thể tránh khỏi động chạm vào nơi đó của anh.
Người đàn ông này, rốt cuộc anh đã đói khát bao lâu rồi?
Trong bể bơi chẳng phải anh không để ý rằng cô đã bằng lòng cho anh rồi sao?
Sao đến giờ dục vọng của anh còn chưa được thỏa mãn thế này là như nào?
Cô cũng chưa có làm gì, chỉ là lúc lấy thẻ phòng không cẩn thận mà chạm phải thôi.
Nếu như Từ Oanh Oanh tắm xong rồi cứ thế giở trò đó với anh, có phải anh cũng có phản ứng mạnh đến thế không?
Nghĩ đến hình ảnh như vậy trong lòng cô lại tức đến điên người.
Cuối cùng cũng tìm được thẻ phòng trong túi quần bên phải, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn số phòng trên thẻ phòng cô lại đặt cánh tay anh khoác qua vai cô.
Mặc Trì Úy không dám dồn toàn bộ trọng lượng của cơ thể anh lên người cô, đáy mắt đang nhìn người phụ nữ đang dìu anh đi về phía trước, anh hít vào một hơi.
Trong không khí, dường như còn mang theo cả mùi sữa tắm nhàn nhạt, thơm mát trên người cô nữa.
Ánh mắt anh tối lại, càng ngày càng thâm trầm nồng đượm.
Với sự động chạm của cô, anh không có bất cứ sức lực phản kháng nào cả, lúc ngón tay cô không cẩn thận động vào nơi đó của anh, huyết mạch toàn thân như đổ dồn về bụng dưới.
Có lẽ trong lòng cô anh chính là một con sói lúc nào cũng đói khát.
Đường Tâm Nhan quẹt thẻ phòng đỡ Mặc Trì Úy lên trên giường.
Mặc dù không dùng quá nhiều sức nhưng trên trán cô đã rịn ra một tầng mồ hôi lấm tấm, cô giơ tay vuốt đi rồi lại cúi người giúp anh cởi giày ra.
Đến bên phòng tắm sấp ướt khăn lông lau mặt và tay cho anh.
Ngồi bên giường, nhìn anh nhắm mắt mà đôi lông mày vẫn nhíu chặt, cô giơ những ngón tay mảnh mai ra, nhẹ nhàng phủ lên đầu mày anh: “Em phải làm gì với anh đây?”
Rõ ràng là cô muốn buông xuống nhưng lại không nỡ lòng nào.
Nhìn thấy anh ở bên người phụ nữ khác, cô sẽ nổi cơn ghen, sẽ khó chịu và cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà cô vẫn không vượt qua nổi ngưỡng cửa trong tim mình.
Đáy mắt cô dần dần phiếm hồng, ánh đèn màu cam ấm áp chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan cân đối, sắc nét của anh, nhìn kĩ một chút anh gầy hơn khoảng thời gian trước vài phần, khuôn mặt càng trở nên góc cạnh, thành thục.
Trên cằm anh râu mọc lún phún, trông vừa lười nhác nhưng cũng thật quyến rũ.
Ánh mắt cô rơi trên đôi môi mỏng đang mím chặt kia.
Nhìn anh như vậy, trong lòng cô càng không nỡ.
Cô cắn môi, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Nếu như gia đình tôi không phá sản, ba tôi vẫn còn sống thì tốt biết mấy?”