Nhưng… đi cùng với Trình Tử Thanh? Thôi vậy, so với việc ở chung với anh ta như thế này thì mình thà cùng mẹ và con trai ở nhà hưởng thụ hành phúc gia đình còn hơn.
“Tâm Nhan, cô cũng cảm thấy đề nghị của tôi rất hay đúng không?”
Thấy Đường Tâm Nhan chìm vào suy nghĩ của mình thì Trình Tử Thanh liền thầm vui trong lòng, anh ta đã có thể cảm nhận được trái tim cô đang nghiêng về hướng mình rồi.
Mặc Trì Uý, mày sẽ phải hối hận về chuyện mình từng làm.
Đường Tâm Nhan ngẩng đầu lên, vừa định trả lời vấn đề của Trình Tử Thanh thì lại vô ý bắt gặp tia sáng lạnh dưới đáy mắt anh ta.
Trời ạ, ánh mắt này thật đáng sợ quá đi, giống như quỷ satan bò ra từ địa ngục, tuy chỉ là lướt qua nhưng Đường Tâm Nhan dám khẳng định bản thân mình không nhìn lầm.
Đây chính là lý do mà Mặc Trì Uý không cho mình thân cận với anh ta?
“Tâm Nhan…” Vẫn luôn không nghe được câu trả lời của Đường Tâm Nhan ngược lại thấy cô cứ luôn nhìn mình, điều này khiến Trình Tử Thanh cảm thấy có hơi kỳ quái, không khỏi nhẹ giọng gọi cô.
Nghe được giọng nói của Trình Tử Thanh, cô mới bước ra khỏi suy nghĩ của mình.
Tuy lúc này trên mặt Trình Tử Thanh đều là nụ cười dịu dàng ấm áp, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn vô thức lùi về sau một bước.
“Tâm Nhan, cô đây là…” Trên mặt Đường Tâm Nhan hiện rõ sự phòng bị khiến Trình Tử Thanh hơi chau mày, anh ta không cho rằng vừa nãy mình đã làm gì khiến cô đột nhiên lại chọn lựa giữ vững khoảng cách với mình.
“Tôi… tôi định nghỉ ngơi một thời gian, vả lại thời gian trước con trai tôi mới bị ốm nên nhân thời gian không bận này, tôi định ở bên nó thật tốt, nếu sau này có cơ hội chúng ta lại cùng nhau đi ngoại ô du lịch.”
Không muốn cho Trình Tử Thanh có bất cứ nghi ngờ gì nên Đường Tâm Nhan liền cười nói.
Vốn cho rằng Đường Tâm Nhan chắc chắn sẽ đồng ý với mình nên Trình Tử Thanh vừa nghĩ lát nữa về nhà nên chuẩn bị thứ gì, nhưng không ngờ cô lại từ chối mình, điều này khiến tất cả hy vọng của anh ta trong phút chốc liền hóa thành bọt biển.
“Vậy được rồi, sau này chúng ta lại đi ngoại ô du lịch.” Hết cách, trên mặt Trình Tử Thanh tràn đầy thất vọng nói.
Đường Tâm Nhan thật sự không biết nên nói gì với anh ta nên không khí giữa hai người có hơi lúng túng.
“Tôi… tôi vào giúp mẹ chuẩn bị bữa tối.” Cô không biết phải đối mặt với anh ta thế nào nên sau khi nói xong câu này liền trực tiếp đi vào phòng bếp.
Trình Tử Thanh không có ý định rời khỏi, Đường Tâm Nhan cũng không tiện đuổi anh ta đi nên chỉ có thể giữ anh ta ở lại ăn cơm tối.
Sau bữa tối, Trình Tử Thanh vẫn giống như lần trước đi vào phòng bếp chuẩn bị giúp Liễu Nguyệt rửa chén đĩa.
“Tử Thanh, mấy chuyện này không cần anh phải làm đâu, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh vẫn là về nhà nghỉ ngơi sớm đi.” Đường Tâm Nhan đi đến trước mặt Trình Tử Thanh nhẹ giọng nói.
Từ sau khi bắt gặp sự tàn nhẫn độc ác trong mắt Trình Tử Thanh thì trong lòng Đường Tâm Nhan luôn phòng bị anh ta, thấy anh ta đi về hướng mẹ thì cô lập tức căng thẳng đi đến trước mặt anh ta.
“Tâm Nhan, cô sao thế? Cô sợ tôi sẽ làm hại bác gái sao?” Trình Tử Thanh có hơi không vui với phản ứng mẫn cảm của Đường Tâm Nhan, lẽ nào người phụ nữ này nhận ra gì rồi?
Thấy được phản ứng của mình có phần quá khích, Đường Tâm Nhan âm thầm làm vài cái hít sâu.
“Không có, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là biết thời gian này anh cũng tương đối bận nên không muốn anh mệt thêm thôi.”
Đường Tâm Nhan cười nói, điều chỉnh lại trạng thái của mình thật tốt, nụ cười trên mặt khiến Trình Tử Thanh không thể nhìn ra được bất cứ chỗ khả nghi nào.
“Được, vậy tôi về trước đây, có chuyện thì cô cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Đường Tâm Nhan gật đầu sau đó tiễn anh ta ra tới cửa.
Cho đến khi đóng cửa lại rồi cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Tâm Nhan, rốt cuộc con làm sao vậy?” Liễu Nguyệt đi đến trước mặt con gái, có hơi lo lắng hỏi.
Đường Tâm Nhan kéo tay mẹ ngồi trên sô pha trong phòng khách.
“Mẹ, sau này mẹ cố gắng ít tiếp xúc với Trình Tử Thanh đi, anh ta không an toàn.”
Đường Tâm Nhan tràn đầy nghiêm túc dặn dò mẹ mình.
“Việc này…” Nghe được lời của con gái trên mặt Liễu Nguyệt liền tràn đầy nghi hoặc, vừa nãy chẳng phải rất tốt sao? Sao đột nhiên lại bảo bà bớt tiếp xúc với Trình Tử Thanh rồi?
“Mẹ, mẹ nghe con, đây là trực giác của con, con cứ luôn cảm thấy Trình Tử Thanh tiếp cận mẹ con mình là có mục đích, nếu không Mặc Trì Uý cũng sẽ không yêu cầu con cách xa anh ta ra. Dù sao con trai cũng ở bên cạnh con, anh ấy vẫn rất quan tâm đến thằng bé.”
Ngữ khí khi nói chuyện của Đường Tâm Nhan tỏ rõ vẻ nghiêm trọng.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng lúc nhìn thấy vẻ trầm trọng trên mặt con gái, Liễu Nguyệt vẫn là lập tức đồng ý với cô.
“Mẹ, cho dù xảy ra chuyện gì mẹ cũng không được để Tiểu Duệ ở một mình với Trình Tử Thanh.”
Liễu Nguyệt gật đầu.
“Yên tâm đi, mẹ đều nghe con hết.”
Cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.
…
Liên tiếp mấy ngày Trình Tử Thanh đều không gặp được Đường Tâm nhan, điều này khiến anh ta cảm thấy hơi kỳ quái.
Cả một tuần đều không gặp được Đường Tâm Nhan, Trình Tử Thanh đến chợ mua ít đồ rồi liền đến gõ cửa nhà cô.
Gõ cửa hết cả nửa ngày nhưng bên trong lại không có bất cứ phản ứng gì, lẽ nào không ở nhà?
Trình Tử Thanh cau chặt mày, sau khi gõ một lát nữa vẫn không thấy có ai đáp lại thì anh ta liền gọi điện thoại cho cô.
Đường Tâm Nhan đang dẫn theo mẹ và con trai ăn bữa tối ở nhà Cố Nhiễm Nhiễm đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Thấy là số của Trình Tử Thanh, Đường Tâm Nhan ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền đem điện thoại ném qua một bên.
“Sao lại không nghe máy? Chắc không phải là người theo đuổi cậu đấy chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm thấy được hành động của Đường Tâm Nhan liền không khỏi trêu ghẹo nói.
“Người theo đuổi?” Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Tớ không hề mong sẽ có người theo đuổi như anh ta, vả lại bây giờ tớ sống với mẹ và cục cưng rất hạnh phúc, bên cạnh tớ không cần thiết phải có một người đàn ông đến làm trang sức.”
Đường Tâm Nhan cực kỳ bá đạo nói, nụ cười tràn đầy hạnh phúc trên mặt cô càng tô vẻ thêm cho khí chất nữ vương bá đạo.
“Xem ra gần đây cậu kiếm được không ít tiền nhỉ, nói chuyện tự tin chưa kìa.”
Cố Nhiễm Nhiêm trêu đùa nói.
Đường Tâm Nhan nhún nhún vai.
“Phụ nữ chỉ có làm phong phú bản thân mới là sống cuộc sống hoàn mỹ, mà tớ thì đang bước gần tới cuộc sống của chính mình.” Đường Tâm Nhan tự tin nói, trên mặt cô tràn đầy nụ cười rực rỡ.
Sau khi ăn xong bữa tối ở nhà Cố Nhiễm Nhiễm, cô liền dẫn theo mẹ và con trai rời khỏi nhà cô ấy.
Đường Tâm Nhan cho rằng mình về trễ thế này nhất định sẽ không gặp phải Trình Tử Thanh, nhưng cô không ngờ anh ta lại đứng ở cửa nhà mình, điều này khiến hàng mày của cô nhăn tít lại.