Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng vậy, vì sao cô không vui?

Chẳng qua anh chỉ để cô đổi lại lễ phục, chỉ nghe được vài lời châm chọc của Anna thôi, cô cần gì phải để ý, ảnh hưởng đến tâm trạng của mình chứ?

Đường Tâm Nhan mấp máy môi, khuôn mặt xinh đẹp tỏ ra lạnh lùng: “Anh nhìn nhầm rồi, em không có không vui. Anh trả tiền lễ phục, nên anh cảm thấy cái nào không làm mất mặt anh là được.”

Cô nói xong, cũng không muốn nói thêm câu nào với anh nữa, cô nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe.

Mặc Trì Uý nhìn chằm chằm gáy cô mấy giây, sau đó duỗi tay ra, ôm lấy eo cô, dùng sức kéo cô ngồi lên đùi anh.

Cô kêu lên một tiếng, theo bản năng hơi giãy giụa.

Đỉnh đầu vô tình đụng vào nóc xem, cộm một tiếng làm cô đau đến da đầu tê dại.

“Không sao chứ?” Bàn tay anh xoa xoa đỉnh đầu bị đụng của cô, cô dùng sức đẩy tay anh ra.

Sau đó nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh dần nổi lên ý lạnh thấy xương.

Bàn tay dùng sức ôm chặt cô vào ngực, cô không thể tránh thoát chủ có thể tức giận trừng anh.

Anna trang điểm cho cô, vừa hoạt bát lại yêu kiều xinh đẹp, rõ ràng là đang trừng người lại xuất hiện vẻ câu hồn quyến rũ người khác.

Yết hầu Mặc Trì Uý không ngừng lên xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô, đôi mắt anh vừa sâu vừa tôi giống như hai vòng xoáy nguy hiểm.

Đường Tâm Nhan nhấc mắt lên nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, gương mặt anh tuấn mỹ lạnh lùng, che đi một phần sương lạnh, môi mỏng mín lại thành một đường thẳng tắp.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, theo bản năng cô có chút sợ hãi, vỗ muốn đẩy tay anh ra nhưng lại không kiềm chế được rụt lại.

Không khí trong xe rất yên tĩnh.

May là Giản Thanh đang lái xe có tâm lý mạnh mẽ mới không bị hai người phía sau ảnh hưởng.

Không khí yên lặng như vậy khoản năm phút, người đàn ông cất giọng nói lạnh lùng như băng lên: “Nếu như em thích màu trắng, bây giờ chúng ta liền quay về đổi lại.”

Đường Tâm Nhan thấy anh nghiêm túc, vẻ mặt không giống như nói đùa, cô dột nhiên ý thức được mình phản ứng có hơi quá.

Trước kia anh có yêu người phụ nữ khác hay không, có phải thích màu trắng hay không, thì có liên quan gì đến cô?

Cô vừa mới dứt khỏi một đoạn tình cảm, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chặng lẽ còn muốn dơi vào một đoạn tình cảm khác sao?

Huống chi, anh cũng không thích cô bao nhiêu.

Cô không muốn chọc giận anh, bởi vì cô đã thấy dáng vẻ khi nổi giận của anh đang sợ như thế nào.

Mấp máy môi, cô nhỏ giọng nói: “Thật sự rất tốt, không phải vì bộ váy trắng kia, anh để em xuống trước đi.” Cô liếc mắt nhìn Giản Thanh đang lái xe: “Trợ lý của anh nhìn kìa.”

Thính lực của Giản Thành rất tốt, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng cậu vẫn nghe thấy: “Bà chủ, cô coi như không có tôi là dược, cô muốn làm gì cùng cậu Uý, tôi cũng không nghe thấy, không nhìn thấy đau, haha.”

Đường Tâm Nhan: “…” Đột nhiên cô có cảm giác làm trợ lý cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Mặc Trì Uý nhìn đôi mắt Đường Tâm Nhan hơi có ý cười, đôi mắt trở nên thâm sâu.

Chẳng lẽ phụ nữ đều thay đổi nhanh như vậy sao?

Nhanh buồn cũng nhanh hết sao?

Anh không thả Đường Tâm Nhan ra, vẫn đem cô ôm trên đùi, bàn tay bao phủ bàn tay nhỏ của cô, lười biếng nghịch tay cô: “Thật ra thì em mặc váy trắng đó rất đẹp, nhưng quá hở, nếu em thích, về nhà mặc cho mình anh xem là được.”

Lúc anh nói chuyện hơi cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào tai và cổ khiến ngón chân của cô co quắp lại.

Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm khớp xương rõ ràng thon dài, trắng nõn như ngọc của anh, đột nhiên không kíp phản ứng.

Thì ra để cho cô đổi váy, vì sợ quá lộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK