Nếu lúc này về nhà, bản thân cô căn bản không thể nào che giấu được sự đau đớn trong tim, để mẹ thấy được chắc chắn sẽ lo lắng.
Nhưng… nếu không về nhà thì mình còn có thể đi đâu? Đường Tâm Nhan mờ mịt nhìn đường lớn.
Vẫn là đi tìm Nhiễm Nhiễm thôi. Mong là lúc này cô ấy có thời gian để ở với mình.
Đường Tâm Nhan ôm chút hy vọng nho nhỏ mà gọi điện thoại cho Cố Nhiễm Nhiễm.
Cố Nhiễm Nhiễm vừa mới ngủ dậy, nhận được điện thoại của Đường Tâm Nhan thì liền lập tức ngồi dậy khỏi giường, nhanh chóng nhấn phím nghe.
“Tâm Nhan, là cậu sao? Cậu thật sự gọi điện điện thoại cho tớ rồi?” Từ sau khi về nước Đường Tâm Nhan đều chưa từng liên hệ với mình, lần này đột nhiên nhận được điện thoại của cô, Cố Nhiễm Nhiễm còn cho rằng là do mắt mình sinh ra ảo giác.
“Là tớ, Nhiễm Nhiễm, cậu… bây giờ cậu có thời gian không? Mình ở…” Đường Tâm Nhan nói địa chỉ mình đang ở cho Cố Nhiễm Nhiễm.
“Nếu cậu có thời gian thì đến cùng mình ăn bữa cơm trưa đi, mình còn chưa ăn gì.”
Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.
Nghe được địa chỉ cô nói, Cố Nhiễm Nhiễm chau mày lại, nếu cô ấy không nhớ lầm thì ở nơi này có một văn phòng luật sư cực kỳ nổi tiếng, hơn nữa luật sư trong đó còn là bạn của Mặc Trì Uý và người đàn ông của mình nữa. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Lẽ nào Tâm Nhan…
“Cậu ở đó đợi tớ, tớ lập tức qua đó tìm cậu ngay.”
Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy lo lắng, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng rửa mặt sau đó cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi nhà.
Cả đường đi hoàn toàn là dùng tốc độ đua xe, khi đến được trước mặt Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm còn cảm thấy may mắn vì mình lái xe với tốc độ như vậy mà chưa bị chú cảnh sát giao thông sờ gáy.
“Cậu đến nhanh quá nhỉ?”
Thấy xe Cố Nhiễm Nhiễm dừng ngay trước cổng, Đường Tâm Nhan có hơi bất ngờ, bởi vì lúc này cách lúc cô gọi cho cô ấy cũng không lâu.
Cố Nhiễm Nhiễm nhảy xuống xe.
“Chị em tốt gọi thì đương nhiên phải tới thật nhanh chứ, nào lên xe đi, chúng ta đi ăn, hôm nay tớ được nghỉ.”
Cố Nhiễm Nhiễm vỗ vỗ ngực mình, cực kỳ nghĩa khí nói.
“Được, nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nha, hôm nay có khi tớ sẽ ăn sạch tiền trong túi cậu đấy.” Đường Tâm Nhan trêu ghẹo nói, mỗi lần ở cùng chị em tốt thì đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
“Yên tâm đi, căng đầy đây này.” Cố Nhiễm Nhiễm nói xong câu này liền vỗ vỗ túi tiền của mình.
Hai người rất nhanh liền tới một nhà hàng Tứ Xuyên ngày thường thích ăn.
Giống như những gì Cố Nhiễm Nhiễm nghĩ, Đường Tâm Nhan lại gọi cả một bàn mỹ thực, vả lại mỗi món đều là những món cay đến mức khiến người ta dựng tóc gáy.
“Tuy tớ ăn cay, nhưng… nhưng có cần cay tới mức này không?” Cố Nhiễm Nhiễm cười hỏi, tuy hỏi vậy nhưng trên mặt cô ấy vẫn tràn đầy tham lam mà cầm đũa lên tiến công về món cá hấp mình thích ăn nhất ở trước mặt.
“Ngon quá, tuyệt vời luôn, thật hạnh phúc quá mà.”
Cố Nhiễm Nhiễm ăn được mấy miếng, trên mặt đã tràn đầy vui vẻ.
“Đương nhiên rồi, đây là nhà hàng mà ngày thường chúng ta thích ăn nhất mà, bắt đầu tiến công thôi.”
Đường Tâm Nhan bắt đầu điên cuồng càn quét, đồ ăn ngon trước mặt có thể khiến cô tạm thời quên đi những đau đớn.
Một tiếng rưỡi sau, cuối cùng Cố Nhiễm Nhiễm cũng buông đũa xuống, vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình, tràn đầy hạnh phúc mà dựa vào trên ghế.
“Thế nào? Mùi vị sao hả?” Nhìn Đường Tâm Nhan vẫn còn đang vùi đầu gặm nhấm, Cố Nhiễm Nhiễm không nhịn được hỏi.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Cay tới phê luôn, nhưng mùi vị lại rất chính tông, quá hoàn mỹ rồi.”
Lại ăn thêm một lúc Đường Tâm Nhan mới buông đũa xuống.
“Tớ và anh ấy đã lý hôn rồi, vậy nên bắt đầu từ lúc này cậu có thể giới thiệu đàn ông cho tớ rồi đó.” Đường Tâm Nhan đột nhiên mở miệng nói.
Ly hôn? Trời ạ, đây… đây là chuyện gì thế này?
Tuy lúc đón Đường Tâm Nhan từ trước cổng văn phòng luật sư thì Cố Nhiễm Nhiễm đã từng hoài nghi đến chuyện này, nhưng cô ấy vẫn luôn cho rằng Mặc Trì Uý sẽ không bao giờ đồng ý.
“Là thật đó.”
Đường Tâm Nhan lấy giấy chứng nhận ly hôn trong túi ra đặt trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.
Thấy giấy chứng nhận ly hôn trước mặt, Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài, cô ấy thật sự không biết tại sao bọn họ trải qua nhiều thăm trầm trong tình cảm như vậy mà vẫn đi đến bước này.
“Không hối hận sao?”
Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng hỏi.
“Hối hận?” Đường Tâm Nhan nhàn nhạt cười: “Tớ đã từng trải qua nên không có bất cứ điều gì cần hối hận cả, vả lại bây giờ tớ còn có Duệ Nhân ở bên cạnh, tớ rất vui, cũng rất hạnh phúc.”
Đường Tâm Nhan bình thản nói.
“Nhiễm Nhiễm, tớ muốn cầu xin cậu một chuyện.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu.
“Cậu nói đi, chỉ cần tớ có thể làm được thì sẽ không do dự mà làm.”
Đường Tâm Nhan cong môi.
Cô lấy từ trong túi ra một cái hộp.
“Nhờ cậu giúp tớ đem cái này thông qua Tri Hành trả lại cho Mặc Trì Uý.”
Cố Nhiễm Nhiễm đáp một tiếng OK.
Ngay lúc Đường Tâm Nhan giao cái hộp cho Cố Nhiễm Nhiễm, do nhất thời cầm không vững nên cái hộp rơi xuống bàn, nắp hộp bị mở ra.
Nhìn thấy nhẫn và thẻ vàng trong đó, Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy khiếp sợ.
“Những châu báu và trang sức mà trước kia anh ấy mua cho tớ, còn có quần áo quý giá, lúc tớ rời đi không hề đem theo cái nào, chỉ đem đi một chiếc nhẫn, nhưng bây giờ xem ra nhẫn cũng không cần phải giữ lại nữa, làm phiền cậu giúp tớ… trả lại cho anh ấy.”
Thấy thái độ của Đường Tâm Nhan kiên quyết như vậy, Cố Nhiễm Nhiễm cũng không tiện chối từ.
“Được, tớ trả lại cho anh ta giúp cậu.”
Cố Nhiễm Nhiễm cẩn thận từng li từng tí bỏ cái hộp vào trong túi mình.
“Reng…”
Điện thoại Đường Tâm Nhan để bên tay đột nhiên vang lên, thấy được là số điện thoại của mẹ, không hiểu tại sao cô lại có một loại dự cảm không lành.
“Mẹ, có chuyện gì không?” Đường Tâm Nhan vội vàng hỏi.
Còn chưa nghe được tiếng mẹ trả lời thì đã nghe thấy tiếng khóc của bà, điều này khiến cho dự cảm không lành trong lòng cô càng thêm mãnh liệt.
“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì rồi, mau nói cho con đi chứ?” Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi.
Lúc Cố Nhiễm Nhiễm nghe được âm thanh nóng vội của Đường Tâm Nhan thì cũng không nhịn được mà sốt sắng theo.
“Được, con lập tức về ngay, mẹ và thằng bé ở yên trong phòng đừng ra ngoài.”
Cố Nhiễm Nhiễm không biết bên kia điện thoại đã nói gì, nhưng cô lại thấy rõ được Đường Tâm Nhan đang vội vã chạy ra khỏi cửa.
“Tâm Nhan, đợi tớ với.”
Không còn thời gian quan tâm tới chuyện gì khác, Cố Nhiễm Nhiễm móc ra vài tờ trăm đồng trực tiếp bỏ lên bàn, sau đó chạy theo hướng Đường Tâm Nhan vừa đi.
“Nhiễm Nhiễm, mau… mau đưa tớ về nhà, nhà tớ xảy ra chuyện rồi.”
Đường Tâm Nhan nắm lấy tay Cố Nhiễm Nhiễm, sốt ruột tới mức sắp khóc lên.
“Mau lên xe.” Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Đường Tâm Nhan nóng vội thế này, Cố Nhiễm Nhiễm cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Sau khi lên xe, cô ấy liền nhanh chóng đạp bàn số.