“Nhiễm Nhiễm, bây giờ tớ sống rất tốt, cậu không cần phải lo cho tớ đâu.”
Đường Tâm Nhan cười nói, ánh mắt chứa đầy sao sáng như lưu ly đặt vào trên người Nhiễm Nhiễm.
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu.
“Thấy được hoàn cảnh sống hiện nay của cậu, tớ cũng yên tâm rồi, đúng rồi quên nói với cậu, đồ mà cậu nhờ mình đưa cho Mặc Trì Uý, Chi Hành đã giao cho anh ta rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm nói.
Nghĩ đến chiếc nhẫn đó, trong lòng Đường Tâm Nhan vẫn xẹt qua một tia đau đớn, nhưng rất nhanh cô đã che giấu đi.
“Chi Hành, cảm ơn cậu.”
Đường Tâm Nhan xới một bát cơm đặt xuống trước mặt Trì Chi Hành.
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Tâm Nhan, bây giờ cô đang làm gì rồi?” Trì Chi Hành hỏi cực kỳ cặn kẽ, chỉ sợ sẽ bở lỡ một chi tiết nào, dù sao anh tư cũng đã bảo rồi, nhất định phải biết được tất cả mọi chuyện của Đường Tâm Nhan.
“Tôi làm việc ở một tòa soạn tạp chí, làm công việc phiên dịch, tiền lương đủ để nuôi sống cả ba người.”
Vốn dĩ Đường Tâm Nhan định giấu diếm, nhưng nghĩ đến Trì Chi Hành đã tìm được nơi này thì cho dù bản thân có giấu chắc cậu ta cũng có thể tra ra được.
“Công việc này rất thích hợp với cô nhưng lại rất vất vả, có muốn suy xét đến công ty tôi làm việc không?” Trì Chi Hành hỏi.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tôi không thích mấy công việc cần phải lộ mặt ra ngoài như trên thương trường, ở nhà làm công việc phiên dịch rất hợp với tôi, có thể chăm sóc cho con trai và mẹ, tôi rất vui.”
Nghe được ngữ khí kiên định của Đường Tâm Nhân, Trì Chi Hành cũng không tiện hỏi gì thêm.
“Tối nay tớ muốn ở lại, Tâm Nhan, cậu sẽ không đuổi mình đi đấy chứ?”
Ăn bữa tối xong Cố Nhiễm Nhiễm liền đưa ra yêu cầu.
Đường Tâm Nhan không hề bất ngờ đối với chuyện cô ấy sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
“Được, trong nhà còn có chăn dư.”
Cố Nhiễm Nhiễm thân mật ôm lấy cánh tay Đường Tâm Nhan.
Thấy được cảnh tưởng thân mật của hai chị em, Trì Chi Hành cũng muốn vui thay bọn họ.
Nửa tiếng sau, Trì Chi Hành rời khỏi nơi ở của Đường Tâm Nhan, cô tiễn cậu ta đến trước cổng.
“Xin cậu đừng nói nơi tôi đang ở cho anh ấy, tôi và anh ấy đã ly hôn rồi, tôi không muốn có bất cứ dính dáng gì tới anh ấy nữa.”
Đường Tâm Nhan nói, trong mắt cô tràn đầy vẻ cầu xin.
“Được, dù sao anh tư cũng ở nước ngoài, tôi cũng không thể thường xuyên đi nước ngoài tìm anh ấy mà.” Trì Chi Hành cười nói sau đó lái xe rời đi.
Trì Chi Hành không ngừng nghỉ mà chạy ngay tới biệt thự Mặc Trì Uý đang ở.
“Thế nào rồi? Có phải có tin tức rồi không?” Thấy trên mặt Trì Chi Hành tràn đầy nụ cười đi vào phòng khách, Mặc Trì Uý đang ngồi trên xe lăn liền nảy sinh một chút hy vọng.
Trì Chi Hành gật đầu, lập tức đi đến trước mặt Mặc Trì Uý, đặt điện thoại của mình bên cạnh tay anh.
“Xem đi, trong đó có nơi người phụ nữ đó đang sống cùng với ảnh của đứa nhỏ.”
Lời của Trì Chi Hành khiến Mặc Trì Uý tràn đầy kích động, anh nhanh chóng mở điện thoại lên.
Lúc thấy được ảnh của Đường Tâm Nhan, trong lòng anh liền bị cảm giác kích động lấp đầy.
“Cô ấy gầy đi rồi.” Mặc Trì Uý nói.
Trì Chi Hành thở dài một hơi, cuộc sống, công việc hiện tại của cô đều nói hết với Mặc Trì Uý.
“Liên hệ tòa soạn tạp chí hiện tại cô ấy đang làm, đừng đưa quá nhiều công việc cho cô ấy, ngoài ra dặn dò tổng biên tập để người ta tăng cao tiền lương phiên dịch cho cô ấy, tiền lương tôi trả.”
Mặc Trì Uý phân phó Trì Chi Hành, tuy bây giờ anh không thể quang minh chính đại chăm sóc hai mẹ con họ, nhưng ở trong tối thì lại có thể làm rất nhiều chuyện.
“Được, em sẽ làm tốt hết tất cả.”
Mặc Trì Uý đem số ảnh Trì Chi Hành chụp được đều truyền hết vào máy tính của mình sau đó mới trả lại điện thoại cho cậu ta.
Trì Chi Hành rất nhanh đã làm xong chuyện Mặc Trì Uý giao phó. Tuy lượng công việc đột nhiên giảm bớt nhưng giá tiền lại tăng một cả một cục, Đường Tâm Nhan cũng không nghi ngờ nhiều lắm.
Bởi vì Liễu Nguyệt vẫn luôn chăm đứa nhỏ lại cộng thêm đoạn thời gian trước bị dọa sợ nên bà trực tiếp mệt đến mức ngất đi.
Điều này khiến Đường Tâm Nhan có hơi lo lắng, vừa chăm sóc con vừa còn phải chăm sóc mẹ, cô có hơi sức cùng lực tận, may mà chỉ cần có thời gian thì Cố Nhiễm Nhiễm cũng tới giúp đỡ.
“Mẹ, con đưa mẹ đi bệnh viện.”
Nhận ra mẹ đang bị sốt, Đường Tâm Nhan liền tràn đầy sốt sắng.
“Không cần đâu, mẹ không sao, nằm một lát là khỏi thôi.” Vì không muốn gây thêm phiền phức và khó khăn cho con gái nên Liễu Nguyệt vội vàng nói.
“Không được, nhất định phải đi bệnh viện.”
Đường Tâm Nhan cứng đầu khiến Liễu Nguyệt không còn cách nào.
Cô cẩn thận ôm con trai vào lòng rồi lại đỡ mẹ dậy rời khỏi nhà trọ.
Bởi vì ôm con lại còn phải đỡ mẹ nên Đường Tâm Nhan tỏ ra cực kỳ mất sức, lúc đợi xe cô suýt tý nữa đã té nhào.
“Cẩn thận.”
Một giọng nói tràn đầy dịu dàng và quyến rũ vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy có người đỡ lấy thân hình đang đứng không vững của mẹ, Đường Tâm Nhan liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Cảm ơn anh.”
Trên mặt người đàn ông đang đỡ Liễu Nguyệt hiện lên một nụ cười nhã nhặn.
“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi, cô này, tôi từng gặp cô rồi, hình như chúng ta là… hàng xóm.”
Người đàn ông mở miệng nói, nụ cười trên mặt ấm áp khiến người ta cảm thấy như đang tắm dưới ánh mặt trời.
Hàng xóm?
Đường Tâm Nhan hơi chau mày, cho đến lúc này cô mới cảm thấy người đàn ông này có hơi quen mắt, hai ngày trước khi đi vứt rác cô còn từng gặp qua anh ta.
“Hai người muốn đi đâu? Tôi lái xe đưa hai người đi, cô ôm con thế này còn phải đỡ người già sẽ rất vất vả, nếu không cẩn thận có khi sẽ làm té đứa bé và người bệnh.”
Người đàn ông kia cười nói.
“Vậy… cảm ơn anh, tôi sẽ trả tiền xe cho anh.”
Sau khi do dự một lát thì Đường Tâm Nhan đáp ứng lời đề nghị của người đàn ông, dù sao cô phải đỡ mẹ đúng thật rất quá sức.
Người đàn ông dịu dàng đỡ Liễu Nguyệt lên xe, lại cực kỳ ga lăng mở cửa xe giúp Đường Tâm Nhan.
Có được sự giúp đỡ của anh ta, Đường Tâm Nhan rất nhanh liền đưa Liễu Nguyệt tới được bệnh viện.
Người đàn ông không lập tức rời đi ngay mà là bận tới bận lui giúp bọn họ, trực tiếp sắp xếp cho Liễu Nguyệt nhập viện.
“Yên tâm đi, bác gái chỉ là có hơi sốt, đợi hết sốt rồi thì sẽ không sao cả.”
Người đàn ông đi đến trước người Đường Tâm Nhan, dịu dàng nói.
Đường Tam Nhan gật đầu, đem chăn nhẹ nhàng đắp lên người mẹ.
“Cảm ơn anh, nếu không có anh giúp thì tôi thật sự sẽ luống cuống không biết phải làm sao.” Đường Tâm Nhan chân thành cảm ơn người đàn ông.
“Tôi tên Trình Tử Thanh.” Người đàn ông cười rồi tự giới thiệu: “Chẳng qua chúng ta là hàng xóm, bây giờ cũng coi như quen biết rồi, cứ trực tiếp gọi tôi là Tử Thanh đi, tôi không thích gọi là anh này anh nọ đâu, nghe kỳ quái lắm.”
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Được, Tử Thanh, cảm ơn anh.”
Đối với lời cảm ơn của Đường Tâm Nhan, nơi sâu thẳm trong đáy mắt Trình Tử Thanh xẹt qua một tia sâu kín.
Người phụ nữ của Mặc Trì Uý cũng chỉ có vậy thôi, chẳng phải sao?