“Nhiễm Nhiễm, có thể nhanh hơn một chút không?” Đường Tâm Nhan sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Cố Nhiễm Nhiễm biết tính nghiêm trọng của sự việc nên lại lái nhanh hơn, hai mươi phút sau cuối cùng hai người cũng đến được nhà thuê Đường Tâm Nhan đang ở.
“Tâm Nhan, cậu chậm lại chút.”
Thấy Đường Tâm Nhan vì vội vàng mà suýt nữa té ngã, Cố Nhiễm Nhiễm bị dọa cho giật mình.
“Tớ… tớ không sao.”
Tuy đã rất mệt mỏi, nhưng vì nhà trọ cũ theo phong cách thời xưa nên thang máy đã bị hỏng mất, lúc bò lên được đến tầng bảy thì Đường Tâm Nhan đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Cô âm thầm thề, qua đoạn thời gian nữa nhất định phải tìm một căn nhà tốt hơn, như vậy thang máy mới sẽ không lúc được lúc không thế này.
“Tâm Nhan, cậu chậm chút.” Cố Nhiễm Nhiễm đi theo phía sau vẫn luôn cho rằng thể lực của mình rất tốt nhưng không ngờ mình lại suýt tý nữa là ngất luôn.
Sao Đường Tâm Nhan có thể đi chậm lại được, chỉ cần nghĩ đến mẹ và con trai có khi đã bị dọa sợ, thì cho dù Đường Tâm Nhan có mệt đến mức sắp đứt hơi cô cũng phải nhanh chóng chạy đi.
“Mẹ…”
Thấy cửa nhà bị mở rộng, trong lòng Đường Tâm Nhan giật thót, cô trực tiếp xông vào lớn tiếng hét lên.
Sàn nhà tràn đầy bừa bộn, nhưng cô đã không còn hơi sức để quan tâm.
“Tâm Nhan, bọn mẹ… bọn mẹ ở đây.”
Giọng nói của Liễu Nguyệt vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Thấy mẹ ôm con trai đứng ngay cửa phòng ngủ, Đường Tâm Nhan liền thở phào nhẹ nhõm vội vàng xông đến trước mặt hai người.
“Hai người có bị thương không?” Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi, nếu mẹ và con trai bảo bối bị thương thì cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho mình.
“Không có, mẹ và thằng bé không sao, đám người đó không làm hại chúng ta, chỉ là đập phá đồ đạc trong nhà thôi.”
Tuy trong lòng tràn đầy sợ hãi nhưng Liễu Nguyệt vẫn kể sơ qua về chuyện này cho cô nghe.
“Không sao là tốt, không sao là tốt.” Đường Tâm Nhan ôm chặt hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình vào lòng.
Biết mẹ và con trai bị dọa sợ nên Đường Tâm Nhan liền bảo hai người về phòng nghỉ ngơi còn mình thì bắt đầu dọn dẹp mớ lộn xộn trong nhà.
“Tâm Nhan, cậu có thể đoán được là ai làm không? Có cần báo cảnh sát không?” Cố Nhiễm Nhiễm vừa giúp Đường Tâm Nhan dọn dẹp vừa cẩn thận hỏi.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Trong lòng mình có đối tượng hoài nghi nhưng không có chứng cứ, anh ta làm việc sẽ không để lại bất cứ sơ hở nào đâu, lần này coi như thôi, mình sẽ dọn ra khỏi đây.”
Đường Tâm Nhan nói.
Thấy dáng vẻ rõ ràng có chuyện đang giấu diếm kia của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng lo lắng.
“Hay là sống bên cạnh nhà tớ đi, nhà bên cạnh nhà tớ đang cho thuê, sau khi mọi người chuyển tới đó thì mình còn có thể giúp đỡ chăm sóc Tiểu Duệ nữa.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói.
“Bên cạnh nhà cậu?” Đường Tâm Nhan nhướng mày: “Tớ… để tớ suy nghĩ thêm đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, cũng không cưỡng ép Đường Tâm Nhan nhất định phải dọn đến sống bên cạnh nhà mình, bởi vì cô ấy biết rất rõ Đường Tâm Nhan là một người phụ nữ rất có chủ kiến.
Thu dọn tròn cả tiếng đồng hồ căn phòng mới khôi phục lại như cũ, Đường Tâm Nhan đang ngồi trên sô pha cuối cùng cũng nở một nụ cười vừa lòng.
“Nhiễm Nhiễm, cậu mau về làm việc đi, nơi này đã thu dọn gần xong rồi, đừng làm lỡ công việc nữa.” Đường Tâm Nhan nói với Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng bên cạnh.
Cố Nhiễm Nhiễm đã nhận được mấy cuộc điện thoại gọi đến, bây giờ nghe vậy liền gật đầu.
“Được, vậy tớ về trước đây, nhưng cậu phải đồng ý với tớ là nhớ suy nghĩ thật kỹ chuyện dọn đến ở bên cạnh nhà tớ, vì dù sao sống ở nơi này thật sự quá không an toàn, cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ và con cậu, hiểu chưa?”
Đi đến trước cửa Cố Nhiễm Nhiễm vẫn còn đang dặn dò.
“Được, tớ sẽ suy xét, nhưng cậu phải giữ bí mật giúp tớ, ngay cả Tri Hành cũng không được nói.”
Cố Nhiễm Nhiễm làm ra một động tác giữ bí mật sau đó liền quay người rời đi.
Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm rời đi, Đường Tâm Nhan liền trực tiếp gọi điện thoại cho Phượng Cừ.
“Có phải anh không? Có phải anh thuê người làm không?” Khi nghe được tiếng của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan liền lập tức hùng hổ chất vấn.
Khi Phượng Cừ nhận được điện thoại của Đường Tâm Nhan, trong lòng anh ta tràn đầy vui mừng, hưng phấn, thậm chí còn đứng lên khỏi số pha, nhưng khi nghe thấy tiếng chất vấn của cô, nụ cười trên mặt anh ta liền lập tức biến mất hoàn toàn.
Nghĩ cũng chưa nghĩ Phượng Cừ liền trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc Đường Tâm Nhan gọi lại lần nữa thì điện thoại của Phượng Cừ đã tắt máy.
Chết tiệt, trên mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy phẫn nộ.
Xác nhận mẹ và con trai vẫn còn ngủ, Đường Tâm Nhan liền xách túi rời khỏi nhà trọ.
Rất nhanh cô liền đi đến dưới lầu nhà Phượng Cừ, cô ngồi ở quán cà phê đối diện tòa lầu nên có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả những người ra ra vào vào trong tòa nhà.
Đợi hơn nửa tiếng cuối cùng cũng thấy được Phượng Cừ ra khỏi nhà thuê, có lẽ là vì ăn mặc có hơi lôi thôi nên không ai chú ý tới.
Thấy được Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan liền lập tức thanh toán rồi xông ra khỏi quán cà phê, trực tiếp đi đến trước mặt anh ta.
“Tâm Nhan, sao em lại đến tìm tôi? Có phải là muốn cùng tôi…” Phượng Cừ còn chưa nói xong, Đường Tâm Nhan đã vung một cái tát tàn nhẫn tát lên mặt anh ta.
“Đường Tâm Nhan, cô…” Vốn dĩ thấy Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ rất vui, nhưng không ngờ thứ đón tiếp mình không phải lời đường mật ngọt ngào mà là một cái tát mang theo gió lạnh, điều này khiến khuôn mặt tuấn tú của anh ta tái xanh một mảng.
“Nếu anh còn dám thuê người quấy rầy cuộc sống của chúng tôi thì Phượng Cừ, tôi nhất định sẽ không tha cho anh, thậm chí tôi còn sẽ kéo anh cùng xuống địa ngục.”
Giọng nói lạnh băng tràn đầy uy hiếp của Đường Tâm Nhan vang lên rõ ràng bên tai Phượng Cừ.
Hàng mày của Phượng Cự nhíu chặt vào nhau, đối với sự uy hiếp của Đường Tâm Nhan, anh ta không thèm để vào mắt.
“Tâm Nhan, chúng ta ở bên nhau đi? Tuy bây giờ tôi không còn phát triển trong giới giải trí nữa, nhưng… nuôi em là không thành vấn đề, hơn nữa tôi cũng có chút tiền, chúng ta ra nước ngoài sống, có thể bắt đầu một cuộc sống mới.”
Hai tay Phượng Cự nắm chặt lấy vai Đường Tâm Nhan, có hơi sốt ruột nói.
“Bắt đầu một cuộc sống mới với anh?”
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, dùng sức đẩy Phượng Cừ ra.
“Anh… nằm mơ đi, nhớ kỹ lời cảnh cáo vừa nãy của tôi, đừng để xảy ra lần thứ hai nếu không tôi thật sự sẽ không tha thứ cho anh.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền xoay người rời đi.
Người phụ nữ chết tiệt, tôi nhất định phải khiến cô trở thành người phụ nữ của tôi, cho dù là chết chúng ta cũng phải chết cùng nhau.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Đường Tâm Nhan, đáy mắt Phượng Cừ xẹt qua vẻ tàn nhẫn.
Sau khi Đường Tâm Nhan rời khỏi cũng không có về nhà mà là ở trung tâm thành phố tìm nhà, tuy nhà bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm đang cho thuê nhưng sau khi Đường Tâm Nhan suy nghĩ xong thì liền vứt bỏ ý nghĩ muốn đến sống bên cạnh nhà cô ấy.
Trước khi xử lý tốt hết cảm xúc của mình thì cô sẽ không làm phiền thêm bất cứ ai, bao gồm cả Cố Nhiễm Nhiễm.